Cô cảm thấy có chút buồn nôn.

Nhưng cô nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn, nếu để bị phát hiện, việc cô bị đánh có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm tổn thương đến hai đứa bé trong bụng thì không tốt lắm.

Thế nhưng cơn buồn nôn khiến cơ thể cô không thể ép mình kìm nén được nữa, và chỉ vài phút sau đó——

"Ọe."

Thời Tiểu Niệm quay người lại, nôn thốc nôn tháo khắp sàn nhà. Cô cảm thấy vô cùng đau đớn, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Những người đàn ông đang nhảy múa điên cuồng bên ngoài khi nghe thấy tiếng động từ chỗ cô, họ lập tức nhìn về phía góc phòng nơi cô đang đứng. Thời Tiểu Niệm nhìn họ với ánh mắt đầy sợ hãi, cơ thể co rúm lại.

"Ôi trời! ( oh shit !) Lại tỉnh rồi!"

Một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đẩy cô phục vụ bên cạnh ra rồi bước nhanh về phía cô với vẻ mặt không mấy hài lòng.

"..."

Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn bọn họ. Họ định đánh cô lần nữa sao?

"Đừng." Có người bước ra ngăn cản người nước ngoài kia lại, rồi nói với Thời Tiểu Niệm: "Bây giờ đã lên du thuyền, cô ta không thể chạy đi đâu được, cũng không thể gửi tin nhắn ra ngoài, không cần phải đánh ngất cô ta."

Thời Tiểu Niệm vừa mới nôn xong, trong miệng đắng ngắt vô cùng, nhưng nghe những lời này, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảnh giác nhìn họ "Các người là ai? Các người muốn làm gì? Tôi … không có tiền đưa cho các người."

"Tiền ư ?" Nghe vậy, một nhóm đàn ông đứng trước mặt cô cười lớn: "Chúng tôi đương nhiên biết, cô không có tiền, nhưng giá trị thân phận của cô thì rất đáng giá!"

Giá trị thân phận?

Thân phận của cô thực sự đáng giá đến vậy sao? Có lẽ trước đây thì đúng là như thế, nhưng giờ cô đã bị vứt bỏ rồi.

"Các người…"

Thời Tiểu Niệm còn định nói gì đó thì một người đàn ông cao lớn bước đến trước mặt cô và nói: "Đủ rồi, tiểu thư, chúng tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô. Nếu cô muốn sống thoải mái thì đừng phản kháng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi là được. Chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu."

"Các người muốn làm gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Gấp gì chứ? Đến nơi rồi cô sẽ tự biết thôi." Người đàn ông cười nhạt rồi kéo cô từ ghế đứng dậy, động tác không hề nương tay.

Hai tay của Thời Tiểu Niệm bị trói ngược ra sau lưng, cô bị anh ta đẩy về phía trước.

Người đàn ông đẩy cô vào một căn phòng trên du thuyền và nói: "Tiểu thư, cô cứ ở đây, đừng cố làm những chuyện không cần thiết. Nếu không, chúng tôi sẽ lại đánh ngất cô, mà cảm giác đó không mấy dễ chịu, đúng không?"

Vừa nói xong, Thời Tiểu Niệm bị bọn họ đẩy vào phòng.

Căn phòng vừa tinh tế vừa sang trọng, không có một hạt bụi nào, và có một chiếc giường lớn. Cô đứng lặng một lúc rồi tiến đến trước tủ, cô nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có kéo và một số vật dụng khác.

Không một ai đề phòng cô—điều đó chỉ càng chứng tỏ họ tin chắc rằng cô chẳng thể nào chạy thoát.

Thời Tiểu Niệm cầm lấy kéo lên, dùng hết sức lực cắt đứt dây thừng. Chiếc kéo đã cắt phạm vào da cổ tay cô khiến máu chảy ra, có chút trầy xước.

Cô bước đến cửa, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, chỉ thấy vài người đàn ông đang đứng bên ngoài, nhai kẹo cao su, họ nói chuyện rôm rả.

Nếu cô chỉ có một mình, có lẽ cô đã thử liều mạng chạy đến một nơi nào đó trên tàu du lịch tìm công cụ liên lạc để nhờ giúp đỡ, nhưng bây giờ cô lại đang mang thai, như vậy thì bất kỳ hành động nào của cô cũng có thể khiến hai đứa con của cô gặp nguy hiểm.

Phải làm sao đây?

Thời Tiểu Niệm mở một hộp khăn giấy trong tủ ra lau vết máu, cô ngồi trên giường, cúi xuống nhìn chằm chằm vào vết máu trên cổ tay mình với ánh mắt u ám.

Nếu là trước kia, Cung Âu chắc chắn sẽ tìm thấy cô ngay lập tức.

Nhưng giờ đây, có lẽ anh đang ở bên cạnh Mona suốt cả ngày. Làm gì còn thời gian mà nghĩ đến cô—người mà anh đã vứt bỏ từ lâu.

"..."

Thời Tiểu Niệm không thể hiểu nổi, vì sao những người đó lại bắt cô, cô còn không biết giá trị của mình nằm ở đâu.

Một lúc sau, một cô phục vụ mặc sườn xám bước vào. Cô phục vụ có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh sâu thẳm, toát lên vẻ phương Tây điển hình. Tuy nhiên, bộ sườn xám cô mặc dường như không ăn nhập với hình ảnh đó, khiến tổng thể tạo nên sự đối lập kỳ lạ.

"Cô có muốn dùng bữa không?" Cô phục vụ mang theo khay đồ ăn trên tay, rồi hỏi cô bằng tiếng Anh.

"..."

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía khay đồ ăn, chỉ thấy trên đó bày đủ các món phong phú và tinh tế gồm có bít tết, gan ngỗng và cả nấm cục trông rất hấp dẫn.

Cho một con tin ăn ngon như thế này sao? Thời Tiểu Niệm nhìn cô ta đầy nghi hoặc rồi hỏi: "Các người rốt cuộc là ai?"

Cô phục vụ đứng đó, nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Tôi không phải là đồng bọn với những người bên ngoài. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ trên du thuyền này. Còn những người đó có lẽ là bọn cướp, nhưng … tôi cũng không chắc."

Hóa ra là vậy.

Thời Tiểu Niệm gật đầu, rồi nhìn cô ta với ánh mắt cầu xin: "Cô là người tốt, cô có thể giúp tôi cầu cứu được không?"

Cô phục vụ lập tức lắc đầu:"Không được. Cả chiếc du thuyền này đều đã bị họ kiểm soát, họ có rất nhiều người, chúng tôi cũng không thể cầu cứu được. Họ nói rằng khi đến nơi, họ sẽ để chúng tôi xuống và sẽ không lấy mạng chúng tôi."

Họ không thể làm bất cứ điều gì hấp tấp hay tùy tiện

Thì ra là vậy.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép giường, cúi mắt xuống, có chút thất vọng.

"Cô nhanh ăn chút gì đi. Nghe nói cô đang mang thai, họ đặc biệt căn dặn chúng tôi không cho cô ăn những thứ không phù hợp với phụ nữ mang thai." Cô phục vụ nói một cách tử tế.

Đám cướp kia còn biết cô đang mang thai? Họ còn lo lắng cho cô?

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn quanh, rồi quay sang cô ta hỏi: "Vậy cô có biết du thuyền này sẽ đến đâu không?"

"Chúng ta sẽ đến một hòn đảo không xa phía trước, nghe nói sẽ có người đến tiếp ứng họ." Cô phục vụ nhỏ giọng nói, liếc nhìn vết thương trên tay cô, ánh mắt đầy thông cảm.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô phục vụ liếc nhìn cửa rồi hạ giọng nói nhỏ: "Nhưng tôi vô tình nghe lén thấy họ bàn bạc với nhau, có vẻ họ sẽ đưa cô đến Anh Quốc."

Anh Quốc?

Thời Tiểu Niệm ngây người một chút, đôi mắt đảo quanh trong hốc mắt, rồi cúi xuống nhìn vào khay đồ ăn phong phú trước mặt.

Cô nghĩ rằng, cô đã biết ai bắt cóc mình, và cũng biết lý do tại sao họ bắt cô.

Nhận ra điều này, Thời Tiểu Niệm hiểu rằng mạng sống của cô và đứa bé sẽ được bảo toàn. Sự sợ hãi và hoảng loạn trong cô dần lắng xuống.

Cô nên ăn thì cứ ăn, nên ngủ thì cứ ngủ.

她該吃吃,該睡睡 ( tha cai cật cật, cai thụy thụy ) : nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ

Do lênh đênh trên biển trong thời gian dài, cộng thêm bệnh tình của cô chưa khỏi hoàn toàn, khiến cô phải chịu sự rung lắc liên tục.

Suốt một ngày, Thời Tiểu Niệm đã nôn không biết bao nhiêu lần. Cô hoàn toàn kiệt sức, cô nằm trên giường, toàn thân rã rời, dần dần chìm vào giấc ngủ mơ màng. Cô không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu—vài ngày, hay chỉ là ảo giác của cơn mệt mỏi? Chỉ biết rằng những người đó vẫn liên tục đổi tàu, đổi du thuyền, để đưa cô đi.

Cơ thể cô không khỏe, lại thường xuyên trong trạng thái lơ mơ và mê man.

Lần tỉnh dậy gần nhất, Thời Tiểu Niệm nhận ra căn phòng trước mắt không phải là một phòng nào đó trên du thuyền nữa. Cả căn phòng có hình vòng cung, diện tích rộng lớn, trang trí thanh lịch và yên tĩnh, trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, làm lòng người cảm thấy thư thái.

Đây là nơi nào?

Cô nằm trên giường, mở mắt nhìn xung quanh, rồi ngồi dậy, tò mò đánh giá cách bài trí của căn phòng. Cửa sổ rất nhỏ, so với không gian rộng lớn như vậy mà cửa sổ lại bé đến thế.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời xanh như màu nước biển, dường như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới. Thời Tiểu Niệm đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấy bên ngoài là một ban công hình vòng cung.

Nhìn xa hơn nữa, chỉ thấy biển cả mênh mông, những đợt sóng tung bọt trắng xóa, những con sóng trắng xóa vỗ vào bờ.

Nhưng đó không phải là vấn đề chính.

Vấn đề chính là khoảng cách giữa biển cả và những tảng đá ở bên ngoài xa vô cùng, xa đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã cảm thấy như mình đang đứng trên không trung, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thời Tiểu Niệm vốn không mắc chứng sợ độ cao, nhưng cô cảm thấy như mình đang bị ép phải sợ nó. Tim cô đập mạnh thình thịch, theo bản năng lùi lại một bước.

Đúng lúc đó, cánh cửa bị mở từ bên ngoài. Một người đàn ông nước ngoài, ông ta có mái tóc ngắn màu nâu đứng ở cửa, nhìn cô và nói: "Cô đã tỉnh rồi à?"

Người đàn ông có tóc và mắt cùng màu nâu, trạc tuổi với Phong Đức, ông ta mặc bộ trang phục quản gia chuẩn mực trông cực kỳ lịch sự, tác phong chỉnh chu.

"Đây là đâu?"

Tại sao căn phòng này lại cao thế?

"Một tòa tháp cao bên bờ biển." Người đàn ông trả lời một cách điềm đạm, "Sau này cô sẽ ở đây dưỡng thai, thưa Thời tiểu thư."

Một tòa tháp cao bên bờ biển ? Dưỡng thai? Vậy nghĩa là giờ cô đã đến Anh Quốc rồi sao?

Thời Tiểu Niệm ngỡ ngàng nhìn ông ta, rồi nói: "Tôi muốn gặp Cung phu nhân."

Nghe vậy, người đàn ông sửng sốt một lúc. Ông không ngờ Thời Tiểu Niệm đã đoán được người đưa cô đến nơi này, vì thế ông ta nói: "Phu nhân ở dưới lầu, tôi sẽ dẫn đường cô."

"Ông là ai?"

"Tôi là quản gia của Cung phu nhân, cô có thể gọi tôi là Charles." Trên người Charles toát lên phong thái lịch lãm của một người được đào tạo bài bản. Điều này rất giống với Phong Đức. Cũng phải, đều là quản gia được Cung gia đặc biệt đào tạo, nên tự nhiên cũng sẽ có sự tương đồng.

Nói xong, Charles xoay người bước đi. Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác, đành phải đi theo ông ta, chậm rãi bước từng bước một xuống cầu thang.

Rõ ràng nơi đây được thiết kế dành riêng cho một phụ nữ mang thai, dưới chân cầu thang trải một lớp thảm dày, đôi giày cô đang đi cũng được thay bằng loại chống trơn trượt.

Sau khi xuống hết một tầng cầu thang, Charles dẫn cô vào một chiếc thang máy mang phong cách cổ điển, rồi đi thẳng xuống tận tầng trệt. Cửa thang máy chậm rãi mở ra ngay trước mắt Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước, chỉ thấy một nhóm vệ sĩ đứng đó, tay chắp sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm.

"Thời tiểu thư, mời đi lối này."

Charles chỉnh lại kính một cách lịch sự, dẫn Thời Tiểu Niệm bước ra khỏi tòa tháp cao.

Cô bước đi một đoạn, rồi quay lại ngước nhìn lên. Chỉ thấy tòa tháp hình trụ cao đến chóng mặt, họ thực sự đã giam cô trên một nơi cao như vậy để dưỡng thai sao?

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm thoáng qua một chút oán hận, sau đó cô tiếp tục đi theo Charles.

Ở phía xa, các vệ sĩ đứng khắp nơi, quan sát tình hình xung quanh. Một bóng dáng mảnh khảnh duyên dáng đứng trên đỉnh tảng đá cao nhất. Người đó mặc một chiếc váy dài ôm sát có màu xám xanh, phần đuôi váy kéo dài đến bên giày, tôn lên những đường nét mềm mại, thanh tao.

Đó là La Kỳ.

Bà ta đội một chiếc mũ che nắng thanh lịch, với vành mũ uốn cong như những làn sóng biển. Mái tóc dài của bà được tỉ mỉ chải gọn, dù gió biển thổi mạnh, tóc bà chỉ bay lên vài lọn.

Thời Tiểu Niệm nhìn bà ta, không thể phủ nhận rằng La Kỳ là một người phụ nữ thanh nhã và cao quý như một bức tranh hoàn mỹ.

Biển vỗ vào đá, gió thổi đến mát lạnh.

Thời Tiểu Niệm dưới sự dẫn dắt của quản gia Charles bước lên phía trước, đứng sau lưng La Kỳ. Cô mím môi, cố kìm nén cơn tức giận, giữ thái độ lịch sự, cô lễ phép gọi: "Phu nhân."

La Kỳ xoay người lại, nhìn cô, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười thiện chí: "Thời tiểu thư, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy."

Giọng điệu của bà ta bình tĩnh và nhẹ nhàng, như thể cô không phải bị bắt đến đây mà là được mời đến một cách lịch sự.

"Phu nhân, xin hãy cho phép tôi trở về nước, tôi không quen ở đây."

Thời Tiểu Niệm nói một cách lãnh đạm, khuôn mặt trắng trẻo không chút biểu cảm nào.

Giờ đây, cô không biết nên dùng cảm xúc gì để đối diện với người của Cung gia.

"Ta đã mất rất nhiều công sức để mời cô đến đây, sao có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy." La Kỳ mỉm cười, ánh mắt rơi xuống bụng cô, ánh mắt dịu dàng vô cùng.

"Đây đối với ta là một bất ngờ thú vị. Cô yên tâm, trong tòa tháp cao này, mọi thứ đều đã được sắp đặt chu toàn. Cô có thể an tâm dưỡng thai, luôn có bác sĩ túc trực tại đây. Hai ngày nữa, ta sẽ cho người chuẩn bị phòng sinh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play