Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, cầm theo lá bùa rồi vội vã đến công ty.
Trên đường đi, trong đầu tôi đã diễn tập hàng loạt kịch bản để làm sao khiến Giang Mục Trầm chịu uống nước bùa.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại phát hiện—không có cách nào khả thi cả.
Tôi muốn phát đ i ê n mất!
(gào thét vặn vẹo trườn bò trong bóng tối lăn lộn quằn quại co giật gầm gừ rùng rợn méo mó bước đi)
Quả nhiên, phát đ i ê n là có tác dụng thật—tôi bất ngờ nghĩ ra một cách cực kỳ hoàn hảo!
Tôi thao tác nhanh chóng trên máy tính, sau đó chạy ào vào phòng pha trà, đốt lá bùa và hoà vào nước.
Tay trái tôi cầm cốc nước đục ngầu, tay phải ôm chiếc máy tính bảng, tràn đầy tự tin bước thẳng lên tầng cao nhất—văn phòng tổng giám đốc.
“Xin lỗi, tổng giám đốc vẫn chưa đến công ty ạ.”
Thư ký Mạnh mỉm cười chuyên nghiệp nói.
Tôi rút điện thoại ra xem giờ.
9 giờ 10 phút.
Tổng giám đốc một công ty mà không có khái niệm giờ giấc gì cả.
Đi làm trễ như cơm bữa? Không ai quản lý à? Bộ quy chế nhân viên không áp dụng cho anh ấy chắc?
“Tôi có việc rất quan trọng cần gặp tổng giám đốc. Tôi có thể chờ ở đây được không?” Tôi mỉm cười lễ phép hỏi.
Cô Mạnh gật đầu đồng ý.
Thế là tôi cứ thế đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, tay ôm cốc nước đã phân lớp rõ ràng—trên thì trong veo, dưới thì lắng đầy cặn, thấp thỏm chờ đợi.
Chỉ cần nghĩ đến tình huống sắp phải đối mặt là bụng tôi lại đau âm ỉ.
Tôi vội đưa cốc nước và máy tính bảng cho thư ký Mạnh giữ hộ, rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Khi tôi quay lại, cô ấy nói: “Tổng giám đốc Giang tới rồi, anh ấy bảo cô vào văn phòng gặp anh.”
Tôi bưng cốc nước, đứng trước cửa, hít sâu một hơi rồi giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Tôi đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, lén ló đầu vào trước để quan sát.
Văn phòng của đại boss giới kinh doanh quả thật rộng rãi và sáng sủa hơn tôi tưởng. Dù chỉ trang trí bằng tông đen trắng đơn giản, nhưng vừa nhìn là biết toàn đồ đắt tiền.
Giang Mục Trầm đang ngồi ở phía cuối văn phòng, sau chiếc bàn làm việc lớn, cúi đầu viết gì đó.
Đây là lần đầu tiên tôi được thấy anh ấy gần như vậy ngoài đời thực.
Không hiểu sao, tôi lại thấy trên người anh ấy tỏa ra ánh sáng—ánh sáng linh thiêng không thể xâm phạm.
Đẹp trai đến phát ngất!
Tôi bất giác bị khí chất của anh làm cho choáng váng.
Giang Mục Trầm ngẩng đầu: “Đứng đó làm gì? Lại đây.”
“Dạ…”
Tôi giật mình tỉnh táo lại, mới phát hiện ánh sáng đó là do mặt trời chiếu qua ô cửa kính sau lưng anh ấy rọi vào.
Hóa ra tôi vừa bị… mỹ sắc của Giang Mục Trầm làm cho mê muội rồi.
Trong lòng tôi lập tức lạnh toát một trận.
Hạ Tranh, tỉnh táo lại đi!
Đây là hiện thực, không phải mơ đâu. Mày gan quá rồi đó!
Tôi quay người đóng cửa lại, sau đó bước đến đứng trước bàn làm việc của Giang Mục Trầm.
Đôi mắt màu hổ phách của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sâu thẳm khiến tôi cảm thấy như mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài. Dưới ánh nhìn ấy, tôi bất giác cảm thấy khó thở.
Thấy tôi lúng túng, Giang Mục Trầm khẽ bật cười.
“Biết sợ rồi à? Định tự khai sao?”
Nghe xong, chân tôi suýt khuỵu xuống, suýt nữa thì quỳ trước mặt anh ta luôn rồi.
“Hạ Tranh, phòng Kế hoạch.”
Giang Mục Trầm tựa người ra sau ghế, thong thả hỏi:
“Vậy cô định giải quyết chuyện giữa chúng ta như thế nào?”
Tôi đặt ly nước trong tay lên bàn.
“Bằng ly nước này.”
Giang Mục Trầm liếc nhìn ly nước trên bàn.
“Tổng giám đốc, về chuyện giữa chúng ta, tôi có chuẩn bị một bài thuyết trình PowerPoint. Anh vừa xem, tôi vừa giải thích cho tiện.”
Anh hơi nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: “Vậy bắt đầu đi.”
Tôi hắng giọng, nghiêm túc nói:
“Trước tiên, xin cho phép tôi được tự giới thiệu. Tôi là Hạ Tranh, nhân viên phòng Kế hoạch của tập đoàn Giang Thị. Khoảng hai tuần trước, tôi bắt đầu… vô tình bước vào những giấc mơ xuân của anh khi đang ngủ.”
“Trong mơ, mỗi lần tôi xuất hiện, anh và cô gái trong mộng sẽ bị tôi ‘phá game’, và ngay sau đó, cô ấy sẽ biến mất. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi tỉnh dậy, anh không hề nhớ mặt tôi.”
“Tôi thì ngược lại. Mỗi lần tỉnh giấc, hình ảnh khuôn mặt điển trai và khí chất không thể xâm phạm của anh lại hiện rõ mồn một trong đầu, không muốn nhớ cũng không được.”
Ánh mắt Giang Mục Trầm sắc như dao liếc qua, tôi nuốt nước bọt, vội vàng tiếp tục:
“Phá chuyện tốt của anh là lỗi của tôi. Anh nổi giận, tôi hoàn toàn hiểu. Nhưng tôi lại to gan cãi tay đôi với anh trong mơ, còn khiến anh bực bội. Tôi xin làm rõ—người trong mơ không phải là tôi thật đâu ạ. Ngoài đời tôi rất ngoan, cực kỳ kính trọng anh.”
“Chắc do bị ảnh hưởng bởi năng lượng thần bí nào đó nên trong mơ tôi mới… dám trêu chọc anh tới lui như thế. Mỗi lần tỉnh lại là tôi ân hận vô cùng. Nhưng vì xấu hổ, mãi không dám đến xin lỗi anh trực tiếp.”
Tôi dè dặt ngước nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi:
“Tổng giám đốc, anh hiểu được cảm giác giằng xé đó đúng không? Anh rộng lượng thế mà, chắc sẽ tha thứ cho tôi?”
Giang Mục Trầm không đáp, sắc mặt vẫn bình thản.
Không thấy phản hồi, tôi tiếp tục trong ngượng ngùng:
“Để giải quyết việc tôi cứ… xông vào giấc mơ của anh, tôi đã bỏ ra một khoản lớn mời một vị đại sư nổi tiếng. Ông ấy đưa tôi một lá bùa và bảo đốt lên rồi pha với nước cho anh uống.”
Tôi nâng ly nước bằng hai tay, cung kính đẩy về phía anh.
“Đây là nước đã pha với lá bùa đó. Chỉ cần anh uống, từ nay tôi sẽ không xuất hiện trong mơ của anh nữa.”
Giang Mục Trầm nhìn ly nước rồi hỏi:
“Cô chắc chỉ cần uống xong là xong chuyện?”
Tôi quả quyết:
“Tôi cam đoan luôn! Vị đại sư đó rất nổi tiếng trong làng tôi. Tôi phải nhờ mẹ tôi, rồi đến chị họ của mẹ, rồi cháu gái của chị họ, bạn trai của cháu gái, em trai của bạn trai, bạn gái của em trai, rồi đến mẹ của bạn gái ấy… mới hẹn được ổng đó!”
“Tổng giám đốc, tôi chỉ xin anh một điều. Nếu anh chịu uống nước này, thì mấy chuyện tôi ‘bất kính’ trong mơ… anh có thể bỏ qua cho tôi không?”
Anh nhìn tôi, nhấc ly nước lên xoay xoay, hỏi:
“Không phải thuốc độc đấy chứ?”
“Tôi đâu dám hại anh. Tôi còn chưa sống đủ mà!”
“Vậy tại sao tôi phải tin cô, ngoan ngoãn uống thứ nước kỳ quái này? Trong mơ, cô ngang ngược đến mức khiến người ta phát cáu.”
Tôi suýt phun máu:
“Tôi đã nói rồi mà, người trong mơ không phải tôi thật. Người đứng đây mới là tôi thật—một nhân viên bé nhỏ, kính trọng anh vô cùng, ngưỡng mộ anh từ tận đáy lòng!”
“Thật không?”
Tôi giơ tay lên trời, ánh mắt long lanh:
“Xin trời đất chứng giám lòng trung thành của con!”
Giang Mục Trầm cau mày:
“Cô hơi lố rồi đấy.”
Tôi lập tức cúi đầu:
“Xin lỗi tổng giám đốc!”
Anh: “…”
Tôi nhỏ nhẹ:
“Anh chưa nói là ‘không sao’…”
Giang Mục Trầm siết chặt nắm tay, như đang cố kiềm chế điều gì đó.
“Tổng giám đốc, hay tôi uống trước để thể hiện thành ý?”
Không chần chừ một giây, anh lập tức đưa ly nước cho tôi.
Tôi cầm ly, tay run run, lỡ lắc nhẹ một cái—nước lập tức đục ngầu như bùn.
Vừa định do dự, thì Giang Mục Trầm lạnh lùng ra lệnh:
“Uống.”
Tôi vội tu một ngụm:
“Không sao đâu ạ, tổng giám đốc, anh cứ uống!”
Nhưng lần này, anh không nhận lại ly.
“Tổng giám đốc, nếu anh không uống thì… đừng trách tôi cứ vào mơ phá chuyện tốt của anh mỗi đêm…”
“Im ngay!”
Anh quát khẽ, cướp lấy ly nước, cau mày uống một hơi cạn sạch. Sau đó rầm một tiếng, anh đập mạnh ly xuống bàn.
“Hạ Tranh, nếu ly nước này không hiệu nghiệm… cô sẽ phải trả giá!”
Tối hôm đó, tôi vui vẻ đi ngủ, nghĩ rằng mọi chuyện đã êm xuôi…
Ai ngờ vừa vào mơ, tôi kinh hãi nhìn thấy Giang Mục Trầm và Tô Chỉ Chỉ đang… ôm hôn nhau trên giường.
Tôi vừa xuất hiện, Tô Chỉ Chỉ lập tức biến mất.
Giang Mục Trầm quay lưng về phía tôi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gằn giọng giận dữ:
“Hạ! Tranh!”
Tôi chỉ muốn khóc mà chẳng còn nước mắt, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
“Tổng giám đốc! Anh nghe em giải thích đã! Em…”
Bỗng một bóng người chắn ngay trước mặt tôi. Cả người tôi chìm trong bóng tối. Ngẩng đầu lên, tôi chạm phải ánh mắt thâm trầm khó đoán của Giang Mục Trầm.
Lúc này, anh ta còn đáng sợ hơn cả mấy con ma trong phim kinh dị chiếu lúc nửa đêm.
Không kịp nghĩ gì nhiều, tôi bật dậy lao thẳng về phía anh, thành công đè anh ngã xuống giường.
“Cưng à, có khi nào… em xuất hiện không phải để phá hỏng chuyện của anh, mà là để thay người không?”
Đôi mắt anh ánh lên tia nguy hiểm, hơi thở nóng rực phả từng nhịp lên mặt tôi.
Rõ ràng là trong mơ, mà cảm giác lại chân thật đến kỳ lạ.
“Ý em là… đến lúc đổi người, để em làm chuyện đó với anh? Thế còn cái sự “thuần khiết” em bảo anh giữ trong tim, mang cho chó gặm rồi à?”
Cái miệng Giang Mục Trầm đúng là có tẩm độc!
Tôi đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ lên môi anh:
“Suỵt… vì anh, em cam tâm tình nguyện.”
Nghĩ đến cảnh sau khi tỉnh dậy có thể bị anh xử đẹp, tôi quyết định liều một phen. Dù sao cũng chỉ là mơ, người lại là ông trùm giới thượng lưu — Giang Mục Trầm, có lỗ cũng không thiệt.
Tôi áp trán mình vào trán anh, chóp mũi khẽ chạm vào mũi anh, thì thầm đầy dụ dỗ:
“Muốn thử không?”
Nói xong, tôi mạnh dạn đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi anh.
Cơ thể Giang Mục Trầm lập tức cứng đờ.
Không khí căng thẳng ban đầu bỗng trở nên mập mờ khó tả.
Không cho tôi thêm cơ hội lên tiếng, anh cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn dịu dàng, không chút cưỡng ép.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi mở mắt ra, không biết từ khi nào mình đã bị anh ôm gọn trong lòng.
Ngón tay anh dịu dàng mân mê bờ môi tôi, khẽ hỏi:
“Thêm lần nữa?”
Ngay lúc anh vừa định cúi xuống hôn, tôi vội vã giữ lại chút lý trí vừa mới tìm về:
“Đợi đã!”
“Hửm?” – Giọng anh trầm ấm, khàn khàn.
Tôi – một người độc thân suốt 22 năm – không ngờ chỉ một chữ “hửm” thôi mà toàn thân đã như tê dại, máu nóng dồn lên tận mặt.
Tôi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh:
“Anh phải hứa, sau khi tỉnh dậy không được làm khó em.”
Giang Mục Trầm khẽ cười, véo nhẹ má tôi:
“Thế thì phải xem em biểu hiện thế nào đã.”
Vì một câu nói đó, tôi đem hết tất cả những gì từng đọc trong tiểu thuyết ngôn tình ra áp dụng lên người anh, chỉ sợ anh không hài lòng chỗ nào.
Sau đêm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Giang Mục Trầm bắt đầu rẽ sang một hướng… kỳ lạ.
Ban ngày, anh là tổng tài quyền lực, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi.
Chúng tôi là hai đường thẳng song song, không điểm giao nhau.
Còn trong mơ, anh không còn thân mật với Tô Chỉ Chỉ nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi tôi xuất hiện.
Sau đó, chúng tôi như những người yêu, cùng nhau làm những chuyện ngại ngùng chẳng dám nhắc tên.
Mối quan hệ mơ hồ ấy kéo dài suốt ba tháng