Ông trùm Bắc Kinh Giang Mục Trầm và ánh trăng trắng của anh ấy – Tô Chỉ Chỉ – đang hôn nhau đắm đuối.

Quấn quýt khó rời, mặn nồng thắm thiết.

Tôi — Hạ Tranh — đứng ở mép giường, nín thở không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hai người họ hôn đến mê mẩn, Giang Mục Trầm nghiêng đầu hôn dọc theo cổ Tô Chỉ Chỉ.


Tô Chỉ Chỉ bất ngờ chạm mắt với tôi — ánh mắt đầy hoảng hốt.

“A Giang! Cô ta lại đến nữa rồi!”

Tô Chỉ Chỉ thét lên, vừa hét vừa đập vai Giang Mục Trầm.

Giang Mục Trầm dừng lại, quay đầu.

Trong mắt anh ấy toàn là t ì n h d ụ c mãnh liệt, đuôi mắt còn ửng đỏ.

Tôi không biết phải nói gì, đành gượng gạo nở nụ cười với anh ấy.

Chớp mắt, trên giường chỉ còn mỗi Giang Mục Trầm.

Anh ta nhanh chóng bật dậy, để trần nửa người trên, đứng trước mặt tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng, cúi đầu lảng tránh.

Khoảng hai tuần trước, mỗi đêm tôi đều đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ ân ái nồng nhiệt của Giang Mục Trầm và Tô Chỉ Chỉ.

Sự xuất hiện khó hiểu của tôi cứ thế làm gián đoạn “cuộc vui”, sau đó Tô Chỉ Chỉ sẽ biến mất khỏi giấc mơ.

Cuối cùng chỉ còn tôi và Giang Mục Trầm mặt đối mặt, trừng mắt nhìn nhau cho đến khi mơ tan.

Ban đầu tưởng chỉ là trùng hợp, ai ngờ trùng hợp đó kéo dài suốt hai tuần.

“Rốt cuộc cô là ai?”

Giọng Giang Mục Trầm nghiến răng ken két.

Tôi biết mà — đúng như tôi đoán — mỗi lần tỉnh mộng anh ta chẳng nhớ nổi mặt tôi.

Chứ nếu anh nhớ, với tính cách và thế lực của anh ta, làm gì có chuyện để tôi tự do đi lại trong “mộng xuân” suốt hai tuần trời?

Đúng vậy, trải qua nhiều lần “nhập mộng”, tôi có thể khẳng định: tôi đang ở trong giấc mơ của Giang Mục Trầm.


Những danh xưng kiểu “ông trùm giới kinh thành”, “Diêm Vương máu lạnh”, “tổng tài băng giá” gì đó — trong mơ đều là hư ảo cả.

Hai tuần nay, biểu hiện của Giang Mục Trầm trong mắt tôi chẳng khác gì… một con chó đực động dục mà chưa được giải tỏa.

Tôi nhướng mày, quyết định chọc chó chơi một bữa.

“Tôi là phần thuần khiết mà anh vẫn luôn giữ lại nơi sâu thẳm trái tim?”

Giang Mục Trầm cười khinh: “Tên! Số căn cước!”

“Tôi sẽ đích thân phá nát cái sự thuần khiết đó!”

Dứt lời, anh ta đưa tay bóp lấy cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Tôi nhìn anh, thản nhiên khiêu khích: “Tôi không nói đấy, anh làm gì được tôi?”

Anh ta nhíu mày, sắc mặt đen sì sì.

Rõ ràng tôi là một trong số ít kẻ dám cãi lời anh ta.

Tôi còn sợ anh thốt lên câu kinh điển: “Đàn bà, cô đã chạm vào nghịch lân của tôi!”

“Cô không sợ chếc à?”

Tôi hất tay anh ta ra: “Bớt dọa tôi đi, trong mơ anh không có siêu năng lực tài chính đâu. Tôi chẳng sợ anh!”

Giang Mục Trầm nhìn tôi chằm chằm, như muốn ghi nhớ từng nét trên gương mặt tôi.

Ánh mắt anh ta quá đáng sợ, tôi vội giơ tay chắn lại.

“Tôi biết tôi đẹp, nhưng mà anh không được nhìn nữa!”

Giang Mục Trầm gạt tay tôi ra, nghiến răng đe dọa: “Rất tốt. Cầu trời đừng để tôi tìm được cô ngoài đời. Nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Lời uy hiếp phát ra từ kẽ răng.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực.

Thôi thì… chớ nên chọc tức người ta.

“Ờm… tôi hiểu là bị gián đoạn chuyện tốt thì dễ cáu, nhưng mà anh…”

“Câm miệng!”

“Thôi nào, đừng cáu nữa. Dù sao giấc mơ cũng chưa tan mà, rảnh rỗi không làm gì thì mình nói chuyện tí cũng được chứ…”

“Im ngay!”

“Không sao đâu, mai anh lại được tiếp tục với cô ấy, ráng nhịn thêm một tối nữa thôi…”

Sáng hôm sau, vừa đến công ty, quản lý đã phát cho mỗi người một bảng khảo sát, yêu cầu điền ngay lập tức.

Tôi cầm lấy xem sơ qua — cũng không có gì lạ lắm, toàn mấy câu hỏi sinh hoạt thường ngày:

“Bạn ngủ có ngon không? Có hay nằm mơ không?”

“Thường mơ thấy gì?”

“Màu sắc yêu thích của bạn?”

“Bạn thích phong cách chăn ga gối đệm như thế nào?”

“Có hình hoạt hình nào bạn đặc biệt yêu thích không?”

Vì còn đang bận hoàn thiện bản kế hoạch gấp, tôi điền vội theo cảm tính.

Rồi bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu khiến tôi khựng lại.

Tôi nhìn kỹ lại bảng khảo sát — trời ơi, ghi tên thật!

Quả không hổ danh ông trùm – thâm sâu như biển.

May mà tôi vẫn còn tỉnh táo!

Liếc qua bên, thấy Tiểu Hồng đang bù đầu làm kế hoạch, tôi chợt nảy ra một kế.

“Tiểu Hồng này, bảng khảo sát của tớ xong rồi, cậu có muốn tớ nộp giúp không?”

Tiểu Hồng không ngẩng đầu: “Tớ làm gì còn thời gian mà điền mấy thứ vớ vẩn này.”

Tôi cười toe toét: “Vậy để tớ giúp cậu luôn nhé!”

Tiểu Hồng: “Tốt quá!”

Tiểu Phương: “Tranh Tranh, giúp tớ luôn nhé!”

Lily: “Tranh Tranh ơi, tớ cũng gửi gắm cậu luôn!”

Tuyệt vời, tôi chính thức thầu hết bảng khảo sát của cả bộ phận.

Làm xong một lượt, tôi gom lại, đưa cho quản lý.

Tan làm, tôi vừa huýt sáo vừa rời công ty với vẻ mặt sung sướng.

Vừa bước ra khỏi cổng, tôi thấy Giang Mục Trầm cùng mấy vị lãnh đạo cấp cao đang tiến vào.

Vóc dáng cao lớn, gương mặt điển trai, anh ta đứng giữa đám người mà sáng chói như ánh đèn sân khấu, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Tôi nhìn từ xa, bất giác có chút ngẩn ngơ.

Có thể vì ánh mắt tôi quá cháy bỏng, Giang Mục Trầm quay đầu liếc nhìn tôi một cái.

Chỉ một cái liếc nhàn nhạt rồi anh ta quay đi, tiếp tục bước vào công ty.

Tôi cũng chẳng để tâm, vui vẻ rời đi.

Tôi còn việc quan trọng hơn phải làm — tối nay tôi đã mời một đại sư về làm phép trừ tà.

Dù gì thì… cứ phá chuyện tốt của người ta mãi cũng không có đức cho lắm.

Tất nhiên lý do thật sự vẫn là: ngày nào cũng xem cảnh 18+, tôi sợ mình không nhịn được mà… mọc lẹo mắt.

“Cô hãy đốt lá bùa này, lấy tro hòa vào nước cho đối phương uống, vấn đề sẽ được giải quyết. Phí lần này là 500 tệ.”

Đúng là đại sư, múa may quay cuồng trong nhà tôi mười phút, sau đó trịnh trọng đưa cho tôi một lá bùa.

Tôi thầm nghĩ: Mấy người trong ngành này sao nói năng và hành động cứ như có kịch bản sẵn vậy trời?

Tôi nhận lấy lá bùa:
“Đại sư, ngoài cách cho uống bùa ra còn cách nào khác không ạ?”

Nếu muốn Giang Mục Trầm uống nước bùa, tôi phải tiếp cận anh ta. Với đầu óc như anh ta, tôi rất dễ bị lộ!

Đại sư vuốt cằm, lắc đầu đầy nghiêm túc:
“Không còn cách nào khác cả.”

Tối hôm đó, tôi lại xuất hiện trong giấc mơ của Giang Mục Trầm.

Lần này, Giang Mục Trầm và “bạch nguyệt quang” Tô Chỉ Chỉ cùng ngồi trên giường, vẻ mặt như thể đang… chờ tôi tới vậy.


Vừa thấy tôi ló mặt, Tô Chỉ Chỉ liền bốc hơi.

“Hai người hôm nay tâm trạng không tệ ha, không làm gì mà ngồi tâm sự? Có chuyện buồn à?”

Giang Mục Trầm đứng dậy, bước tới đứng trước mặt tôi:
“Bộ đồ ngủ hôm nay của cô… gợi cảm đấy.”

Tối nay tôi cố tình mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa.


Mấy lần trước tôi toàn mặc bộ ngủ hình Crayon Shin-chan mà tôi yêu thích. Nhưng để tránh bị nhận diện, tối nay tôi mới cố tình đổi đồ cho anh ta… rối não chơi.

Nhưng anh ta sẽ không phải định…

Giang Mục Trầm cúi đầu, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Cô là nhân viên của công ty tôi đúng không?”

Câu này khiến tôi đông cứng tại chỗ.

Anh ta tiếp tục thì thầm:
“Quả nhiên mắc câu rồi!”

Nói rồi anh ta đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, cười trầm thấp.

Tôi lúc này mới phản ứng kịp:
[ Quả nhiên dân thường như tôi không thể chơi lại một đại lão lăn lộn chốn thương trường như hắn…]

Tôi cứng miệng phản bác:
“Thì sao? Nhân viên Giang thị cũng phải ba nghìn người chứ ít gì, anh nghĩ dễ tìm tôi lắm hả?”

Giang Mục Trầm ngồi lại giường, thản nhiên:
“Cứ chờ xem đi!”

Tôi thầm nghĩ: Ngày mai phải tìm cách cho anh uống bùa, xem còn dọa ai được nữa không!

Bực vì trúng kế nhưng nhận ra đang trong mơ, tôi bỗng dưng lại to gan hơn hẳn.


Ánh mắt Giang Mục Trầm cứ quét qua tôi, tôi thì không chịu thua, từ từ cởi áo choàng ngủ ra, chậm rãi tiến lại gần, chạm nhẹ vào ngực anh ta một cái.

“Còn nhiều thời gian lắm, hay là… mình làm chút gì vui vui nhỉ?”

Giang Mục Trầm đứng dậy, kéo lấy một lọn tóc tôi, giọng trầm thấp:
“Muốn chơi gì nào?”

Tôi nhếch môi, cười quyến rũ, lấy hết can đảm đưa tay chạm nhẹ vành tai anh:
“Chơi trò người lớn một chút đi~”

Giang Mục Trầm nắm lấy tay tôi:
“Được thôi!”

Anh ấy cúi xuống, chậm rãi tiến sát lại.

Tôi đột nhiên ngơ người, không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng hoảng quá đành… nhắm tịt mắt.

Một lúc sau, giọng nói của Giang Mục Trầm vang lên khiến tôi hối hận vì đã dám “trêu chó”:

“Gần thế này mới thấy… cô có một nốt ruồi ở ngực nhỉ?”

Tôi hoảng hốt ôm lấy ngực, vội lùi ra sau một bước.

Giang Mục Trầm nhìn tôi chằm chằm, môi nhếch lên cười:
“Đợi đấy! Tôi sẽ tìm cô ngoài đời cho bằng được!”

Tôi lập tức quay lưng lại:
“Đồ lưu manh!”

“Mà… mặt còn chưa thấy rõ đã đòi quyến rũ tôi, tôi không có hứng thú đâu.”

Giờ tôi cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ:
Không thể chọc vào đại lão này!

Để tránh việc anh ấy vì… “thiếu thốn dài hạn” mà sinh thù với tôi, ngày mai nhất định tôi phải khiến anh uống được nước bùa mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play