Chu Ý bước vào rạp chiếu phim khi màn hình đã sáng lên mười phút. Một màu đen kịt bao trùm, cô áng chừng biết học sinh trong lớp ngồi ở khu vực nào, phóng mắt nhìn, bên kia quả nhiên ngồi đầy người.
Cô không đi về phía đó, chọn một chỗ dựa tường ở góc, là hàng ghế cuối cùng của rạp.
Năm đó, rạp chiếu phim ở Nam Thành còn chưa phân biệt nhiều phòng chiếu, cũng chẳng có lối vào và lối ra riêng biệt. Cửa ra vào rạp chỉ có một, người chịu bỏ tiền ra xem phim cũng chẳng có mấy.
Trên màn ảnh, ánh sáng và bóng tối xen kẽ, giọng điệu gấp gáp của diễn viên lồng tiếng báo hiệu ngày tận thế đã đến. Rất nhanh, toàn bộ rạp chìm trong tiếng đổ sập đinh tai nhức óc.
Chu Ý dựa vào góc tường, ánh mắt bình tĩnh nhìn từng cảnh phim, tâm trí hoàn toàn không đặt ở đó.
Từng ánh mắt, từng lời nói của Chu Lan vẫn còn vang vọng trong đầu cô như một thước phim quay chậm.
Chu Ý lần đầu tiên phát hiện nước mắt mình nhiều đến vậy. Những uất ức, khổ sở tích tụ dưới đáy lòng giống như thủy triều lên xuống, từng đợt từng đợt hung mãnh trào dâng, rồi lại lặng lẽ rút lui không một tiếng động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT