Chu Ý loay hoay cắt hơn nửa ngày mới cắt xong cái đùi gà, cô bỏ vào bát Lâm Hoài rồi mới ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa gắp thêm ít rau xanh cho vào bát.
Lâm Hoài vui vẻ cắn một miếng đùi gà, đang nhai thì ánh mắt dần trầm xuống.
Cậu nói:
“Chị, chị cũng ăn đi, mỗi người một cái là vừa rồi.”
Chu Ý ngẩn ra, nhìn Lâm Hoài rất lâu rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em ăn đi, em thích ăn đùi gà nhất mà. Không ăn hết thì để mai ăn tiếp cũng được.”
Bình thường trong nhà toàn ăn rau là chính, kiểu món như gà hầm cả con cũng hiếm lắm.
Không biết từ bao giờ, trong nhà đã có thói quen nhường đùi gà cho tụi nhỏ. Nhà đông con, anh chị luôn nhường phần ngon cho các em.
Trong ký ức của Chu Ý, từ khi có Lâm Hoài, cô chưa từng ăn lại đùi gà nữa, dù một con gà cũng có tới hai cái đùi.
Lâm Hoài trước giờ cũng chưa từng tranh với cô cái gì, đây là lần đầu tiên.
Cậu cúi đầu ăn canh, nhỏ giọng, mơ hồ không rõ:
“Lần trước chị còn xỉu…”
“Gì cơ?” Chu Ý không nghe rõ.
Cậu bĩu môi:
“Không có gì, chị ăn thì cứ ăn đi, làm như trong nhà sắp phá sản ấy.”
Chu Ý bật cười:
“Tiểu Hoài của chúng ta lớn rồi, còn biết nhường đồ ăn ngon cho chị nữa.”
Lâm Hoài trong lòng có chút tự hào nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chị già rồi còn gì, cô giáo nói phải quan tâm người lớn tuổi.”
Chu Ý không vạch trần suy nghĩ nhỏ của em mình , phối hợp gật đầu:
“Thế à… cảm ơn em đã quan tâm chị.”
“Không có gì, con trai mà, chăm sóc con gái là chuyện nên làm.”
Chu Ý không nhịn được cười.
…
Buổi tối, sau khi tắm xong, Chu Ý chuẩn bị làm bài tập, tiện tay bật radio.
Cô có một cái radio kiểu cũ, to lắm, nhưng chức năng vẫn còn đủ cả, là thứ từng rất phổ biến thời ba mẹ còn trẻ.
Cô thường xuyên nghe đài, đúng lúc tám giờ tối chương trình bắt đầu, giọng phát thanh viên tràn đầy sức sống khiến buổi đêm trở nên sinh động hơn hẳn.
Chu Ý vừa làm bài tập vừa nghe đài, vì tiết thể dục hôm nay nên cô ưu tiên làm xong bài Vật lý trước.
Nếu không có gì bất ngờ, tám rưỡi tối cô có thể chép xong phần phiên dịch, trước mười giờ sẽ hoàn thành bài tập tiếng Anh và Toán.
Có lẽ hôm nay sẽ thử ngủ sớm hơn một chút.
Dần dần, giọng phát thanh viên và những bài tình ca phát trên radio trở thành âm thanh nền. Quạt điện rì rì thổi, váy ngủ của Chu Ý khẽ lay động.
Có lẽ vì đêm đã khuya, bên ngoài bắt đầu nổi gió, cơn gió bất ngờ ùa vào làm cuốn trang vở bài tập đang mở trên bàn.
Chu Ý đưa tay giữ lại, ngón tay vô tình đè lên một câu thơ bên cạnh:
— Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên, cử thương xem thường vọng thanh thiên, sáng trong như ngọc thụ đón gió trước. (*)
(*) Ý chỉ thiếu niên trẻ tuổi, khí chất xuất chúng, ngạo nghễ và thu hút, giống như một “ánh sáng” nổi bật giữa những người khác.
Cô nhìn câu thơ đến ngẩn người, hình ảnh Đoạn Diễm chợt hiện lên trong đầu.
Không khỏi tự hỏi, có phải vì mấy chuyện liên quan đến cậu ấy hôm nay?
Chu Ý rất nhanh đã nhận ra bản thân mình thích Đoạn Diễm.
Đêm đó, cô trằn trọc mãi không ngủ nổi. Gần đây cô hay gặp ác mộng, giấc mơ cứ thay đổi liên tục, cảnh tượng hỗn loạn, mơ hồ, như có một đôi tay vô hình đang siết lấy cô, khiến hơi thở trở nên ngột ngạt, nghẹn ứ trong lồng ngực.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, theo thói quen, cô đưa tay tìm đồng hồ báo thức để xem giờ. Ngay khoảnh khắc chạm vào chiếc đồng hồ, cô lập tức tỉnh táo hoàn toàn, trong lòng hoảng hốt.
Ánh sáng mờ mờ hắt lên bức tường phía trên, cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện mới chỉ hơn năm giờ, lúc này mới khẽ thở phào.
Hôm qua cô quên không thay pin cho đồng hồ báo thức bị hỏng, may mà vẫn chưa ngủ quên.
Lại là một ngày có xác suất trùng lặp cao đến kỳ lạ.
Cô cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được. Đầu óc như tự động phát lại giấc mơ tối qua. Trong cơn mơ hỗn loạn ấy, chợt thoáng qua một đôi mắt đen láy, chỉ chớp mắt thôi mà toàn thân cô như có dòng điện chạy qua, cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau, Chu Ý chậm rãi mở mắt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà rồi quay người nằm nghiêng, gối đầu lên tay, ánh mắt lơ đãng hướng về chiếc tủ phía xa.
Đoạn Diễm…
Hình như tối qua cô đã mơ thấy cậu ấy.
Là giấc mơ gì nhỉ?
Sao lại có thể… mơ thấy cậu ấy được chứ?
Chu Ý không nhớ rõ, tay vô thức cào nhẹ lên gối, từng ngón tay mân mê hoa văn trên vỏ gối.
Đến khi lơ đãng kéo cả vỏ gối lệch khỏi gối, cô mới quyết định: hôm nay sẽ đến trường sớm một chút.
Lúc rửa mặt, cô phát hiện tóc mình đã dài hơn nhiều, phần đuôi cũng bắt đầu chẻ ngọn.
Cô nghĩ, cuối tuần này có lẽ nên đến tiệm cắt tóc một chuyến, cắt đi một chút. Trước gương, cô tự ướm thử độ dài.
Cắt nhiều thì tiếc, mà cắt ít lại phiền mỗi lần gội đầu. Hơn nữa hè sắp qua, sắp sang thu, mùa đông tóc ướt bết sau cổ thật khó chịu.
Lau khô tóc xong, Chu Ý rời khỏi nhà vệ sinh, khẽ khàng đóng cửa lại.
Nhà cô nằm ở một thị trấn nhỏ, kiểu nhà hai tầng bình thường, tầng hai thiết kế không được hợp lý lắm, nhà vệ sinh lại đặt trong phòng ngủ của Chu Lan.
Giờ này còn sớm, nếu đánh thức Chu Lan, cô kiểu gì cũng bị càu nhàu vài câu.
Chu Ý gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Chu Lan.
Thật ra cũng chỉ là một việc nhỏ, thậm chí không đáng gọi là nhạc đệm trong cuộc sống, nhưng cô hiểu rõ, chính những điều nhỏ nhặt như vậy lại có thể ảnh hưởng đến mình.
Không biết từ khi nào, cô lại trở nên nhạy cảm và rụt rè như thế. Mỗi tế bào trên người đều chống cự trước cảm giác bị phớt lờ, bị coi nhẹ.
Xuống tầng dưới, Chu Ý tự làm nóng một chiếc bánh bao để ăn sáng. Cô ngồi yên bên bàn, an tĩnh ăn từng miếng.
Bên ngoài sân vang lên vài tiếng chim hót. Sáng sớm yên tĩnh khiến lòng người dần bình lặng.
Vừa ăn xong bữa sáng, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân chầm chậm, từng nhịp từng nhịp, kéo dài từ xa tới gần. Là tiếng chân quen thuộc của ông ngoại. Chu Ý quay đầu lại theo phản xạ. Đúng lúc ông vừa bước tới cửa. Ông không vào trong, chỉ đứng đó mỉm cười:
“Tiểu Ý này, hôm qua ông xuống ruộng sớm quá, quên mất cái này, lại đây.”
Bàn tay ông hơi run, từ từ lôi ra một cái túi nilon nhăn nhúm từ túi áo. Bên trong là mấy tờ tiền lẻ nhàu nhĩ, màu xanh màu đỏ lẫn lộn. Ông rút ra một tờ một trăm, chìa tay đưa qua:
“Cầm đi cháu.”
Chu Ý cầm bánh bao trong tay, hơi khựng lại một chút, sau đó mỉm cười:
“Thôi mà ông, mẹ con cuối tuần nào cũng cho tiền rồi.”
“Ừ thì mẹ cháu cho là để ăn, còn ông cho là để tiêu.”
“Tuần trước con còn chưa tiêu hết nữa kìa. Để con xài xong rồi con xin tiếp.”
Ông lẩm bẩm gì đó không rõ, rồi cúi người xuống nhìn quanh, cẩn thận đặt tờ tiền xuống đất, lấy hòn đá đè lại.
Đứng dậy, ông vẫn cười hiền, nói kiểu nửa đùa nửa thật:
“Lên cấp ba rồi, tiêu gì cũng tốn. Ông thấy bọn con gái giờ mỗi ngày đổi một kiểu cột tóc, tay đeo mấy cái vòng, nhìn xinh lắm. Cháu không thích thì thôi, nhưng cuối tuần nên ra ngoài chơi cho khuây khoả. Con trai hay con gái gì cũng được. À mà, lớp mới có ai nhìn vừa mắt không?”
“Ông nội…”
Chu Ý gọi khẽ, giọng nhỏ nhẹ như đang làm nũng.
Ông cười tít mắt:
“Thôi thôi, ông không nói nữa. Ăn sáng đi, ông đi ra đồng đây. Không khéo bắp bị chim ăn sạch bây giờ.”
Ông vác cuốc, bước đi từ tốn.
Chu Ý nhìn chằm chằm vào tờ tiền dưới cục đá, cổ họng nghèn nghẹn.
Hồi cấp hai, cô chẳng bao giờ nghĩ nhiều. Mọi chuyện với ông đều là thói quen – bình thường như cơm ăn nước uống. Ngày ngày đi học, làm bài tập, xem TV, sống vô lo vô nghĩ.
Chu Lan dặn phải nhường em trai, chăm em trai, chơi với em trai. Cô cũng thấy bình thường. Dù sao Lâm Hoài cũng không phải đứa phiền phức gì, ở chung cũng dễ chịu.
Ông ngoại lúc nào cũng công bằng với cả hai chị em. Có gì là chia đôi. Không bênh ai, không thiên vị ai.
Ông không cổ hủ, nhưng vì lý do gì đó – có thể vì Chu Lan – ông hầu như không bước vào nhà chính. Cũng không phải kiểu người hay chơi đùa với cháu.
Cô đã quen với kiểu gia đình yên tĩnh, hơi xa cách như thế. Cho đến khi cô thi trượt cấp ba, cả nhà im như tờ. Lúc đó, lần đầu tiên ông lên tiếng:
“Cho Tiểu Ý học lại một năm nữa đi. Tiền học để ông lo.”
Chu Lan lập tức từ chối.
Về sau, ông lén dúi tiền cho cô, nói:
“Học cho tốt, chỗ nào học cũng như nhau thôi. Cấp ba nghe nói nhiều sách, cầm mà mua.”
Lên lớp 11, đúng ngày khai giảng, ông lại dúi tiền:
“Học một năm rồi cũng cực, đừng ép bản thân quá. Học thì phải dùng não, tiền này cầm mà mua gì ngon ngon ăn.”
Cô chưa từng đòi hỏi được cưng chiều. Chỉ cần có ai đó, như ông – dù chỉ đôi lần – thật lòng quan tâm đến mình. Thế là đủ rồi.
…
Với tâm trạng hơi rối rắm, Chu Ý leo lên chuyến xe buýt lúc 5:45. Chưa đến 6:30 đã tới trạm. Trời sáng trong, ánh nắng sớm dịu nhẹ, ấm ấm.
Đường phố vẫn còn vắng người, chỉ có vài hàng ăn sáng bắt đầu nổi lửa, khói nghi ngút.
Cô đang đi về phía trường thì từ một con hẻm hẹp bên cạnh, bỗng dưng vang lên tiếng cười ồn ào của một nhóm con trai.
“Vãi, thằng kia chơi Garen bá thật, solo kill bốn lần luôn. Chơi cả đêm mà như không!”
“Mày nghỉ hè mà không cày Garen thì lỗi của mày, giờ cái Luân nó top 1 đường giữa rồi, giết 4 mạng trong một trận là chuyện thường thôi. Trình mày cũng đâu có cao đâu.”
“Ha ha ha ha…”
“Im đi thằng ranh, có giỏi solo tao lần nữa coi!”
“Chơi luôn!”
Tiếng cười ầm ĩ vang vọng cả góc phố sáng sớm.
Chu Ý đi tới đúng lúc tụi nó vừa ra khỏi hẻm, đám con trai vai khoác vai, người toàn mùi khói thuốc.
Cô liếc qua đồng phục trường, dáng người cao gầy, tưởng quen nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Đoạn Diễm.
Chắc mấy đứa này cùng khối, nhưng không phải lớp cô.
Chu Ý không tiếp tục đi xuống, khi lướt qua đầu ngõ, nàng liếc mắt một cái vào bên trong. Ngõ nhỏ hai bên tường đều loang lổ vết nứt, đường xi măng thô ráp, cuối cùng là một quán net, ba bậc thang với vài cọng cỏ dại ở góc, bên cạnh là cái biển hiệu màu xanh với chữ trắng, ghi: “Lượng Lượng Tiệm Net.” Nhìn bọn họ, có vẻ như đã chơi cả đêm, tối thứ Hai mà vẫn còn suốt đêm cày game, thật là tuổi trẻ bồng bột. Sau đó, họ dừng lại ở quán cơm nắm trước ngõ. Chu Ý đi ngang qua bọn họ rồi nhanh chóng vào khuôn viên trường.
Có lẽ vì lúc này người ít, nên ngay lập tức nàng thu hút sự chú ý của nhóm đó. Một nam sinh lên tiếng: “Cái kia có phải là Chu Ý lớp 1 không?”
“Hình như là vậy.”
“Nghe nói cô ấy top 200 toàn thành phố?”
“Đúng rồi, chính là cô ấy.”
“Năm ngoái lúc kéo cờ trên sân khấu, trông bình thường lắm, sao giờ lại xinh đẹp vậy?”
“Trời, sao mày nhớ kỹ vậy? Mày muốn đuổi theo cô ấy à?”
“Cô ấy sẽ nhìn trúng chúng ta à?”
Một nam sinh vừa gặm cơm nắm vừa nói: “Đêm nay Đoạn Diễm có phải là không ở tiệm net không?”
“Đúng vậy, hắn cũng như chúng ta, cuối tuần vẫn chơi.”
“Vậy thì đừng nói nữa, chờ cuối tuần này đi, hắn đến thì lại đánh game với chúng ta, nhất định phải thắng hắn, cho xem!”
~~
Chu Ý đến lớp khi vẫn chưa có ai. Cô tranh thủ hoàn thành mấy việc chuẩn bị, rồi lấy sách tiếng Anh ra xem bài, lát nữa phải từng người một lên đọc cho giáo viên nghe.
Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ học. Ngoài sân trường, tiếng trò chuyện rộn ràng vang lên khắp nơi. Dưới hàng cây râm mát, học sinh tấp nập đi lại.
Ý nghĩ trong đầu Chu Ý bị cắt ngang. Cô nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam nữ sinh đều mặc đồng phục trắng xanh giống nhau. Có người vừa đi vừa ăn sáng, có người ôm sách đọc ngấu nghiến, có người đạp xe băng băng lướt qua.
Nhưng trong đám đông ấy, không thấy bóng dáng quen thuộc mà cô mong ngóng.
Trần Giai Kỳ cắn ống hút ly sữa đậu nành, vội vã chạy vào lớp, động tác lôi kéo ánh mắt Chu Ý quay lại.
Cô hỏi: “Cậu sao thế?”
Trần Giai Kỳ mồ hôi nhễ nhại, vừa tức vừa buồn, tự trách bản thân: “Tớ quên đem bài tập Vật Lý về làm. Cả đêm cứ nghĩ tới chuyện đó, ngủ chẳng ngon tí nào. Không nói nữa, để tớ tranh thủ làm đã.”
Chu Ý lật thời khoá biểu, trấn an:
“Đừng lo, hôm nay học Vật Lý vào buổi chiều. Cứ thong thả làm, tới cuối buổi học nộp cũng được.”
Trần Giai Kỳ quay lưng giơ tay làm kí hiệu “OK”.
Chu Ý đưa tay chỉ vào thời khóa biểu, nhìn thấy sáng nay học liền hai tiết Toán, tâm trạng hơi tụt xuống.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cầm thời khóa biểu, cả lớp đều sẽ theo bản năng lướt mắt tìm tiết Thể dục đầu tiên. Có Thể dục thì ngày học cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng điều đáng sợ nhất lại là hai tiết giống nhau học liền nhau – bởi vì có thể giữa chừng không được nghỉ ngơi, mà đến giai đoạn sau có khi còn bị chuyển thành bài kiểm tra hàng tuần.
Chu Ý định lát nữa sẽ nộp bài sau, nên không vội. Nhưng tim cô lại đập nhanh hơn cả hôm qua. Lúc lựa chọn lối thang, cô hơi do dự, cuối cùng đi về phía khu phía tây.
Cô nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Lưu Tuyên Bình và cậu ấy hôm qua. Không khó đoán: có lẽ lúc cậu đạp xe ngang qua thì gặp ngay lúc thầy Lưu đi thị sát lớp. Nếu không thì cậu đã chẳng đứng ở đầu cầu thang tầng hai để nói chuyện như vậy.
Chu Ý đi ngang qua từng lớp học, bước chân bắt đầu chậm lại khi đến gần cầu thang. Cô nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới, lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi.
Khoảnh khắc ấy, tim cô như rơi xuống một khoảng trống.
Phía dưới… chẳng có ai cả.
Nhưng thực ra, cũng là chuyện đã đoán trước. Cô tự hỏi mình:
“Làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy chứ?”