Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

4.

Cuối cùng, Vương Hạo v.ẫn chuyển ra khỏi nhà anh hai.

Lúc đầu, tôi còn lo nó sẽ lại quay sang đòi về ở cùng tôi, nhưng rất nhanh tôi đã yên tâm. Tiền đền bù đất tôi đã đưa hết cho nhà anh hai, bây giờ mà còn đòi sống nhờ vào tôi, thì đúng là không biết xấu hổ.

Mọi chuyện bình yên được vài tháng, cho đến một hôm, tôi lại gặp Vương Hạo dưới nhà.

Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt hoe đỏ, có ánh nước lấp lánh.

Tim tôi hơi chùng xuống, nhưng chẳng có chút đồng cảm nào, thậm chí còn thấy chán ghét.

Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Lớp học của Vương Hạo toàn mấy đứa học hành cho có, đặc biệt có vài tên là công tử bột nghịch ngợm, không coi ai ra gì. Mà Vương Hạo lại học giỏi nổi bật, trong đám “cá biệt” ấy thì như kẻ lập dị, luôn bị cô lập.

Bình thường chúng đã không ưa gì nó, càng ghét cái vẻ lạnh lùng, không thân thiện của Vương Hạo. Khi có một bạn nữ chủ động tiếp cận, mọi chuyện càng tệ hơn.

Cô bé đó xinh xắn, trong lớp không thiếu kẻ có ý với cô. Vậy mà một ngày đẹp trời, cô ấy lại tỏ tình với tên học trò nghèo chẳng ai ưa kia. Hai người còn công khai hẹn hò!

Bọn con trai bị “mất mặt”, thế là bắt đầu công khai nhắm vào Vương Hạo.

Ban đầu chỉ là mỉa mai, xô đẩy, sau đó chuyển thành đánh đập trắng trợn.

Có lần, ngay trong ký túc xá, chúng khóa trái cửa nhốt Vương Hạo bên trong, khiến nó bỏ lỡ kỳ thi.

Lần này, chắc là Vương Hạo chịu hết nổi nên mới tìm đến tôi.

Tôi tỏ ra ân cần, lắng nghe nó kể về tình hình gần đây.

Quả nhiên đúng như tôi đoán, nhưng nó cố tình lược bỏ chuyện yêu đương, chỉ nói mơ hồ là “có một bạn nữ thích mình nên bị đám bạn ghen ghét”.

Dù không muốn can thiệp, nhưng mặt ngoài tôi vẫn phải giữ hình tượng quan tâm. Tôi bảo nó về nhà chờ, tôi sẽ đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện rõ ràng.

5

Trên đường đến trường, tôi nhớ lại giáo viên chủ nhiệm lớp của Vương Hạo – cô Trương.

Kiếp này, cô Trương vẫn là một giáo viên trẻ mới ra trường chưa lâu, tuy kinh nghiệm chưa nhiều nhưng lại rất có trách nhiệm và giàu chính nghĩa.

Kiếp trước, dù Vương Hạo chưa đến mức bị bắt nạt nặng nề mà phải tìm tôi giúp, nhưng chính cô Trương đã sớm phát hiện dấu hiệu bất thường, chủ động liên lạc với tôi và phụ huynh bên kia để giải quyết. Sau đó, cô còn sắp xếp tư vấn tâm lý miễn phí cho Vương Hạo, giúp nó sớm vượt qua bóng tối.

Vì thế, tôi rất ngạc nhiên kiếp này cô Trương không hề liên hệ gì với tôi.

Khi tôi tìm gặp, hỏi về chuyện bắt nạt học đường, cô chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi:

“Cô có biết Vương Hạo gần đây đang yêu đương không? Thành tích của em ấy đang tụt dốc rõ rệt. Tôi cho rằng nguyên nhân lớn nhất vẫn là chuyện yêu sớm. Còn về vấn đề bạo lực học đường mà cô đề cập, hiện tại tôi chưa quan sát thấy. Cũng có thể hành vi bắt nạt khá kín đáo. Dù sao đây là chuyện nghiêm trọng, tôi sẽ báo với hiệu trưởng. Nếu cô thấy cần thiết, tôi có thể mời phụ huynh bên kia cùng ngồi lại nói chuyện.”

Thái độ công việc công tư phân minh của cô Trương khiến tôi bất ngờ. Tôi nhìn kỹ vẻ mặt của cô, nhận ra dù cô đang mỉm cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào.

“Vậy phiền cô cho tôi số điện thoại của phụ huynh bên kia.”

Sau khi lấy được số liên lạc, tôi rời khỏi trường.

Trên đường về, tôi không ngừng so sánh sự khác biệt giữa hai kiếp của cô giáo Trương.

Kiếp trước, cô ấy có thể coi là quý nhân trong đời Vương Hạo. Chính cô là người phát hiện năng khiếu toán học của nó, giới thiệu nó tham gia các kỳ thi lớn nhỏ. Nhờ đó, Vương Hạo còn được cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh vào trường chuyên.

Nhờ sự dìu dắt của cô Trương, Vương Hạo thi đỗ trường cấp ba mơ ước. Sau này, cô còn giới thiệu thêm nhiều mối quan hệ – những sư huynh, sư tỷ trong ngành, giúp Vương Hạo giành được nhiều cơ hội thi đấu, trở thành một “thiên tài toán học”.

Nhưng rồi, khi Vương Hạo tốt nghiệp thạc sĩ, sự nghiệp giảng dạy của cô Trương lại sụp đổ hoàn toàn.

Trường học nhận được đơn tố cáo nặc danh: cô Trương vi phạm quy định giảng dạy, dạy thêm trái phép và nhận tiền đãi tiệc của phụ huynh. Mặc dù không ký tên, nhưng ai cũng đoán được là do Vương Hạo gửi.

Cô Trương từng rất tin tưởng Vương Hạo, nhiều lần đưa nó theo tham gia tiệc cảm ơn của phụ huynh. Việc này trong ngành vốn là chuyện “ngầm hiểu”, chẳng mấy ai lên tiếng.

Ngay cả việc dạy thêm cũng là chuyện phổ biến, nhiều giáo viên vẫn âm thầm kiếm thêm thu nhập. Vương Hạo từng nhiều lần đến nhà cô Trương phụ đạo cho học sinh nhỏ.

Ấy vậy mà, chính nó lại gửi đơn tố cáo với lời lẽ gay gắt, bằng chứng đầy đủ. Kết quả là cô Trương bị sa thải, bị tước bằng sư phạm.

Khi đó, tôi hỏi Vương Hạo tại sao lại làm thế, trong khi cô Trương đã giúp đỡ nó bao nhiêu năm.

Nó trả lời một cách đanh thép:
“Cô ta có thực lòng vì cháu không? Cho cháu thi đấu, đưa tài nguyên chẳng phải để tự nâng danh tiếng, kiếm cái danh hiệu giáo viên ưu tú à? Giải thưởng cháu nhận được, lúc đầu thì còn có tiền, sau đều chẳng thấy gì. Còn đi dạy thêm, mỗi lần chỉ trả cháu vài đồng, ai biết cô ta có ăn chặn không?”

“Nhưng những giải thưởng cháu nhận được là do cô ấy bỏ tiền túi ra để thưởng. Những năm qua, cô ấy đã bao lần tự bỏ tiền dẫn cháu đi thi, giới thiệu cháu với các mối quan hệ tốt. Cháu không cảm ơn còn vu oan cho cô ấy sao?”

Nghe tôi nói, Vương Hạo chỉ nhún vai:
“Cháu có trách nhiệm vạch trần sự thật. Nếu cô ta không làm sai, thì sao bị tố cáo lại bị xử lý?”

Tôi rùng mình vì lạnh, lần đầu tiên trong bao năm cãi nhau to với nó.

Tôi từng tìm gặp cô Trương để xin lỗi thay, nhưng được biết cô đã rời thành phố, không để lại liên lạc.

Hồi tưởng kết thúc, tôi chợt thở phào – may mà kiếp này, cô Trương không còn là người mang nghiệp của Vương Hạo.

Còn tôi, cũng chẳng còn ý định giúp nó nữa.

6

Tôi nói thẳng với Vương Hạo rằng, nó không hề kể cho tôi chuyện yêu đương. Giờ đây, nó không chỉ bị bắt nạt mà còn có khả năng bị ảnh hưởng đến việc học do yêu sớm.

Vì vậy, tôi sẽ thông báo cho bố mẹ nó, để họ tự giải quyết vấn đề này.

“Cần thiết đến vậy sao?” – Vương Hạo nhìn tôi chằm chằm – “Cô ơi, sao cô không thể giúp cháu đứng ra nói chuyện với họ, hoặc ít nhất cho cháu ở nhờ?”

“Tôi đã nói rồi, công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác, hiện tại tôi cũng đang hẹn hò, cháu không tiện sống cùng tôi.”

“Đó chỉ là cái cớ thôi! Tất cả mọi người đều xem cháu là gánh nặng, hết người này đẩy sang người khác! Các người dựa vào đâu mà đối xử với cháu như vậy?” – Vương Hạo gào lên.

Nó hét lên như vậy khiến tôi cũng nổi giận:

“Chính cháu là người rõ nhất – ai đã đẩy cháu như một gánh nặng hết chỗ này đến chỗ khác! Cháu không trách bố mẹ mình vô trách nhiệm, lại quay sang đổ lỗi cho những người từng giúp đỡ cháu! Những năm qua, bố mẹ cháu không bỏ ra một đồng để chăm sóc ông bà nội. Nếu như họ thực sự đi làm thuê nghiêm túc như đã nói, thì ít nhất số tiền kiếm được cũng đủ lo cho cuộc sống cơ bản của cháu rồi – cớ gì lại phải gửi cháu cho người khác nuôi?”

Tôi tiếp tục chất vấn:

“Hôm nay cháu đem hết trách nhiệm và oán hận trút lên đầu những người từng bỏ công bỏ tiền giúp đỡ cháu. Còn bố mẹ cháu – những người chưa từng chăm lo cho cháu một ngày nào – thì cháu lại không dám trách, thậm chí sau này còn sẽ dùng lý do ‘máu mủ tình thâm’ để tiếp tục hiếu thuận với họ. Cháu nói xem, chuyện này có nực cười không?!”

Khi tôi càng nói càng xúc động, hình ảnh kiếp trước lại hiện về – khi tôi bị ném vào viện dưỡng lão.

Tôi bị nhân viên ngược đãi, bị đánh đến mức chấn thương đầu, không nói được. Vương Hạo từng đến đó – không phải để thăm tôi, mà là để nhục mạ tôi vì “mù quáng tin người”.

Khi nó rời đi, tôi dốc hết sức hét gọi cầu cứu, nhưng nó không hề quay đầu.

Nhìn sắc mặt tôi dần tái đi, Vương Hạo im lặng, rồi nhỏ giọng nói:

“Cháu… cháu muốn về trường.”

Tôi lẳng lặng đưa nó đến cổng trường. Trên suốt quãng đường, cả hai không ai nói một lời. Khi xe dừng, Vương Hạo cũng không buồn quay đầu lại, cứ thế xuống xe, đi thẳng.

Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, lòng trào dâng một cảm xúc rất lạ – vừa nhẹ nhõm, vừa nặng trĩu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play