Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
1.
Sau khi tái sinh, tôi quay trở về thời điểm trước khi anh trai và chị dâu chuẩn bị lên thành phố làm công nhân – khi họ tính để cháu trai tôi, Vương Hạo, đến sống ở nhà tôi để tôi chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho nó.
Tôi lập tức từ chối, nói rõ rằng Vương Hạo không thể ở lại nhà tôi. Hoặc anh chị đưa nó theo cùng, hoặc để nó về quê sống như một đứa trẻ bị bỏ lại.
“Tiểu Vân à, dù sao con cũng không định kết hôn, giúp anh trai chăm con một thời gian, sau này Vương Hạo lớn sẽ báo đáp con, có gì mà không vui chứ?” – mẹ tôi lên tiếng.
“Đúng đấy!” – anh trai tôi cũng tỏ vẻ tán thành.
Họ có chút bất ngờ khi tôi từ chối, vội vàng khuyên nhủ.
“Ai nói con không kết hôn?” – tôi nhìn thẳng vào mẹ, nghiêm túc nói – “Mẹ à, nhà người ta mà con cái không lấy chồng thì cha mẹ cuống cuồng lo lắng. Đến lượt mẹ, con mới nói đùa một câu mà mẹ liền tin là thật à? Chẳng lẽ trong lòng mẹ, mẹ cam lòng nhìn con cô đơn một mình đến già sao?”
Bị tôi hỏi vậy, mẹ tôi có chút lúng túng, xoa xoa tay rồi nói: “Tiểu Vân, mẹ tất nhiên hy vọng con sớm lập gia đình, nhưng cũng không vội lúc này. Con xem, Hạo Hạo bây giờ đang học cấp hai, là lúc cần chăm sóc nhất. Để nó ở lại tạm, sau này con kết hôn rồi hãy để nó dọn đi cũng được mà.”
“Không được đâu mẹ. Con đã 26 tuổi rồi. Nếu người yêu tương lai biết con còn sống chung với cháu trai, người ta có còn muốn cưới con không?”
“Hứ!” – chị dâu hai bên chồng hừ lạnh – “Cô thế này mà còn mong lấy chồng? Chưa có người yêu đã mơ kết hôn, đến lúc đó không phải vội vàng mà nhảy vào nhà người ta chắc? Cùng là người một nhà, Vương Hạo dù sao cũng là cháu ruột cô, cô lại đối xử với nó thế sao?”
“Đúng đấy, đều là cháu ruột, không bằng để Hạo Hạo về nhà cô ở thì hơn?” – tôi nhìn chị dâu hai, lạnh nhạt nói – “Dương Dương và Hạo Hạo cùng tuổi đúng không? Nghe nói còn học cùng trường nữa. Sống chung chẳng phải có thể học hỏi lẫn nhau sao?”
“Không được!” – chị dâu hai lập tức từ chối – rồi quay sang cười với Vương Hạo: “Hạo Hạo à, tuy dì hai và chú hai rất muốn giúp cháu, nhưng vì phải đưa Dương Dương đi học thêm rất nhiều lớp, bọn dì vốn đã bận rộn với công việc, cuối tuần còn phải chăm sóc Dương Dương, thật sự không có thời gian trông cháu đâu.”
“Không sao mà chị, Hạo Hạo cũng cùng khối với Dương Dương mà. Hai đứa học cùng, đưa đón cũng tiện mà?”
“Cô!” – chị dâu hai tức đến trừng mắt nhìn tôi. Thấy vậy, anh hai tôi vội ra hòa giải.
“Tiểu Vân à, chị hai với anh mấy năm nay làm ăn cũng không dễ dàng, đều là vì con nên mới cố gắng lo cho Dương Dương học hành tử tế. Đừng nói Hạo Hạo có kịp đăng ký học thêm hay không, chỉ riêng chi phí học thôi cũng không rẻ. Anh cả cũng chẳng khá gì hơn, thật sự là bất đắc dĩ.”
“Sao lại bất đắc dĩ? Anh hai à,” – tôi cười – “Đều là cháu ruột, không thể đối xử khác biệt được. Dương Dương được học thêm, chẳng lẽ Hạo Hạo lại không xứng đáng?”
Tôi liếc mắt nhìn anh cả và chị dâu cả, thấy sắc mặt họ cũng chẳng dễ chịu gì.
“Nhưng không thể vì bố mẹ nó không chăm mà ép chúng ta gánh hết được chứ?” – chị dâu hai nói to hơn.
“Chị hai vội gì, làng mình sắp giải tỏa rồi, mọi người đều sẽ được chia phần tiền theo đầu người. Khi nhận tiền, phần của anh cả có thể dành cho việc học của Hạo Hạo.”
“Tiền đó là để làm của hồi môn cho em trai tôi!” – chị dâu cả nãy giờ im lặng giờ thì la lên, ngay lập tức bị anh cả liếc mắt ra hiệu im lặng.
“Cha mẹ thì không lo, làm người thân như chúng ta lại phải quyết định thay họ à?” – chị dâu hai cười khẩy.
“Anh cả, em học đại học và đi làm từ sớm nhưng hộ khẩu vẫn chưa chuyển ra, đúng lý thì tiền giải tỏa cũng có phần em. Vậy đi, phần đó coi như quỹ học hành và sinh hoạt của Hạo Hạo. Em đưa cho anh hai, coi như em góp một tay.”
Tôi vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ. Anh hai và chị dâu hai nhìn nhau nghi hoặc, mẹ tôi thì lập tức chen vào: “Chí Hùng à, Tiểu Vân cũng có lòng rồi. Anh cả con giờ đang khó khăn, con là chú ruột, cũng nên giúp cháu mình một tay chứ?”
“Các người đã nói thế, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải vô tình sao?” – anh hai híp mắt, cười lạnh nhìn tôi – “Em gái à, em thương Hạo Hạo thật đấy, đến mức đó cơ à?”
2
Vương Hạo ngay hôm đó đã chuyển đến nhà anh hai, suốt quá trình đó chị dâu hai mặt mày khó chịu, không có lấy một nụ cười.
Tôi thì vờ như không thấy, giúp Hạo Hạo sắp xếp đồ đạc vào phòng khách xong liền rút lui nhanh chóng.
Về đến nhà, tôi mở điện thoại, vào WeChat tìm tên thằng cháu thứ hai – Vương Dương, rồi đặt nó vào mục theo dõi đặc biệt. Sau đó, tôi xem nhật ký bạn bè (moments) của nó.
Vương Dương là người cực kỳ “khoe mẽ” trên mạng xã hội. Không rõ là nó quên thêm người lớn vào bạn bè, hay là cố ý để tôi thấy. Ngày nào cũng đăng mấy dòng “ngầu ngầu” nhảm nhí, tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí như nghệ sĩ quốc gia, tình cảm phô trương chẳng vừa.
Quả nhiên, cách đây hơn mười phút nó vừa đăng một loạt trạng thái đầy bất mãn:
“Khốn kiếp, bố mẹ tôi bị lừa đá vào đầu rồi à? Giúp người khác nuôi con hả?”
“Đã vậy còn làm vẻ đạo mạo, không biết sống nhờ người ta thì phải biết điều à?”
“Mặt mày xị ra như đưa đám, bắt đọc sách, tối nay ông đây mở karaoke tại gia, ai đăng ký nào?”
Tôi cười nhạt, thoát khỏi WeChat.
Vì anh cả và anh hai tôi không ưa nhau nên kéo theo Vương Dương và Vương Hạo cũng chẳng hoà thuận gì.
Đặc biệt là mỗi dịp Tết, khi bảng thành tích học tập được đưa ra so sánh, anh hai – Vương Chí Hùng – luôn bị mất mặt. Về nhà là lôi Vương Dương ra đánh đập một trận. Vương Dương vì thế luôn oán giận Vương Hạo.
Sau này, Vương Chí Hùng nhờ bố vợ giới thiệu mà quen được một ông chủ xây dựng, không ngờ gặp thời phát tài, kiếm bộn tiền rồi chuyển cả nhà lên thành phố sống.
Trong khi đó, anh cả tôi càng ngày càng sa sút, khốn khó trăm bề. Tết đến, anh hai lại có dịp lên mặt với anh cả, còn Vương Dương thì tha hồ chế giễu Vương Hạo.
Ở kiếp trước, tôi vì thương Hạo Hạo nên từng mắng Vương Dương vài lần, khiến nó rất ghét tôi, cho rằng tôi là cô ruột nhưng thiên vị.
Nhiều năm sau, khi tôi bị Vương Hạo ném vào viện dưỡng lão, Vương Dương có đến thăm – nhưng chỉ để mỉa mai tôi ngu ngốc, không biết nhìn người, mới rơi vào kết cục như vậy.
Kiếp này, tôi không giúp ai cả, chỉ đứng nhìn hai đứa “chó cắn chó”, xem ai giẫm đạp được ai.
3
Hai tháng sau, mẹ tôi bất ngờ gọi bảo tôi đến nhà anh hai gấp.
Vừa bước vào cửa, tiếng gào khóc chói tai của Vương Dương đã làm màng nhĩ tôi muốn nổ tung. Nó đang ôm chặt chân chị dâu hai, còn anh hai thì cúi đầu hút thuốc, sắc mặt khó dò.
“Cắt đứt quan hệ họ hàng đi là vừa! Không giúp được gì còn kéo tụt người ta xuống! Nhìn lại ông bao nhiêu năm qua đã ra gì chưa!” – chị dâu hai gào lên như sấm, đang ra sức trút giận vào chồng.
Vương Hạo đứng một bên, lặng lẽ run rẩy.
“Sao thế này? Chị hai sao nổi giận vậy? Hạo Hạo, có chuyện gì xảy ra vậy?” – tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, vội hỏi.
“Cuối tuần em ở nhà làm bài, đi vệ sinh một lát quay lại thì thấy bài thi bị xé nát. Em hỏi Vương Dương có phải nó làm không, nó chửi em đáng đời, còn bảo em cút khỏi nhà. Em nhịn không nổi nên đánh nó một cái.”
“Cái này gọi là đánh một cái á?” – chị dâu hai như con bò điên, kéo mặt Vương Hạo ra, chỉ vào quầng thâm như gấu trúc quanh mắt con mình mà hét lớn: “Cậu nhìn con tôi bị đánh thành cái gì rồi? Còn dám vu khống nó xé bài của cậu à?!”
“Chính nó làm!” – Vương Hạo cũng bị giọng nói đanh thép của chị dâu hai kích thích, hét trả lại – “Không phải nó thì là ai?! Mỗi lần em được giáo viên khen, đồ dùng của em đều bị phá! Tan học em ở lại hỏi bài giáo viên một lúc, thì hai người lập tức lái xe về trước, bỏ em lại! Em không có chìa khoá, phải ngồi ngoài cửa đợi! Hai người ra ngoài ăn uống no nê, về nhà em thì bị bỏ đói!”
“Đủ rồi!” – anh hai nghiêm mặt lại – “Đó là do cậu suy diễn. Không có bằng chứng thì đừng đổ lỗi cho em mình! Còn chuyện đưa đón, từ đầu đã nói rồi, dì hai con phải đi làm, không rảnh chờ con hỏi xong mới đưa về. Có vấn đề thì hỏi ngay trong giờ học, đừng phiền giáo viên sau giờ.”
Vương Hạo tròn mắt, lặng lẽ rơi nước mắt, có lẽ uất ức đến cực điểm.
Nếu là kiếp trước, có lẽ giờ này tôi đã nhào tới ôm lấy thằng bé, trách mắng anh hai và chị dâu vì sự nhẫn tâm của họ.
Nhưng kiếp này, tôi chỉ lặng lẽ đứng bên “ăn dưa” (xem kịch), chờ họ phát tiết xong mới chậm rãi lên tiếng:
“Anh hai, Hạo Hạo đánh người là sai, nhưng thỏ bị ép cũng biết cắn người. Hai người thiên vị rõ ràng thế này, anh cả chị cả biết chưa? Dù sao tiền tôi đưa là vì Hạo Hạo, nếu biết con họ bị đối xử thế này, họ mà làm ầm lên thì chẳng dễ xử đâu.”
Nghe tôi nói vậy, anh hai cười lạnh một tiếng:
“Đừng mang anh cả ra hù tôi. Những năm qua, có giúp hay không giúp họ thì tôi cũng đã làm đủ rồi! Con cái họ không dạy dỗ, em gái lại bỏ tiền, em trai phải chăm sóc – cuối cùng còn trách ngược lại? Tiểu Vân, tốt nhất cô đừng xen vào nữa. Cô nghĩ vì người khác mà họ sẽ biết ơn cô à? Một đứa ngỗ nghịch vô ơn, cô mong nó có tiền đồ gì?”
“Trả tiền lại cho cô ấy đi! Cháu tự ở ký túc xá!” – không biết là giận quá hay vì tự trọng, Vương Hạo đột nhiên hét lên.
“Nói là chăm sóc cháu, nhưng đồ ăn hàng ngày toàn là đồ chó cũng chê! Tối thì đưa Vương Dương đi ăn ngon sau lưng cháu! Tiền cô cháu cho, hai người tiêu bao nhiêu vào cháu? Cháu nhịn đủ rồi! Còn con trai hai người, ngoài giở trò mờ ám ra thì làm được gì? Cháu không muốn làm họ hàng với loại người như thế!”
“Thằng ranh con đúng là cao ngạo quá rồi! Được, Phật lớn nhà này chúng tôi không thờ nổi, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bao tháng qua ăn uống là vì thương hại mày! Cầm lấy tiền mà đi lo cho thân mình đi!” – Vương Chí Hùng nổi giận, hất tay đuổi người.