“Tiền huyện lệnh, việc này cũng vất vả cho ngươi rồi.”
“Thông phán đại nhân nói vậy là khiến hạ quan xấu hổ, tất cả đều nhờ đại nhân lo toan bận rộn, hạ quan thực chất chưa giúp được gì.”
Quý Tông Dung liếc nhìn Tiền Vô Chương đang giả vờ ngây ngô, trên mặt không hề có nụ cười xã giao.
“Vất vả thì cũng tốt, không giúp được gì cũng chẳng sao. Từ nay về sau, ngươi không cần phí tâm nữa, chuyện ở Vân Thành cứ giao cho lão phu. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiền Vô Chương nghe xong thì lòng lạnh toát, vội vàng bước lên ngăn người sắp rời đi: “Thông phán đại nhân! Ngươi với ta đã mấy chục năm cùng vào sinh ra tử, tình nghĩa ấy...”
“Ta những năm qua một mắt nhắm một mắt mở là vì cái gọi là tình nghĩa đó, giờ cũng đến lúc kết thúc rồi. Vụ án kia, ta chưa vạch trần ngươi giữa công đường, chưa từng khiến ngươi mất mặt trước mọi người, việc xử lý thân thích của ngươi ta cũng chưa loan báo thiên hạ. Tiền Vô Chương, nửa chặng đường chúng ta đồng hành đến đây, coi như ta đã tận tình tận nghĩa.”
Tiền Vô Chương biết việc này khó lòng che đậy được nữa, nhưng nhiều năm gây dựng sao có thể dễ dàng từ bỏ. Hắn đã cắm rễ ở Vân Thành, nếu bây giờ bị cách chức hồi hương, chẳng khác nào tay trắng làm lại từ đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT