“Đi đi đi, người nào vậy chứ, muốn hỏi chuyện thì về nhà mà hỏi, đây là nha môn chứ không phải chợ bán rau!”
Phương Du đuổi đến huyện nha, định tìm đám quan sai canh gác để hỏi cho rõ Kiều Tín Niên bị bắt về thẩm vấn hay là đã bị áp giải vào ngục rồi. Hắn nói năng nhã nhặn, thái độ lễ phép, nhưng lại chẳng ngờ mấy tên nha dịch giữ cửa kia lại tỏ ra ngạo mạn.
“Xin quan gia làm ơn chỉ giúp một chút, người nhà bị đưa đi đột ngột, bọn tiểu bối chúng ta lo lắng không yên, cũng chẳng biết rốt cuộc phạm phải chuyện gì. Chỉ cần cho biết một chút đầu mối thôi cũng tốt rồi, mong quan gia thông cảm.”
“Từ lúc bị bắt vào nha môn thì đương nhiên là có chuyện để tra rồi.” Một tên nha dịch nhìn Phương Du từ đầu tới chân, khịt mũi nói: “Mấy người các ngươi là hạng thương hộ, có tí tiền là coi trời bằng vung, làm ra mấy chuyện trái với lương tâm, giờ còn muốn moi tin à? Đi đi đi, bọn ta chẳng biết gì hết. Còn nếu cứ đứng đây làm chậm trễ việc công, thì đừng trách bọn ta trở mặt.”
Thấy hỏi đàng hoàng cũng chẳng ra kết quả, Phương Du bèn đưa tay rút thẻ bài nạm vàng bên hông xuống, giọng lạnh đi vài phần: “Ta đây chính là muốn hỏi rõ xem người bị mang vào nha môn hiện đang ở đâu!”
Tên nha dịch đứng trước hắn nheo mắt nhìn kỹ thẻ bài, đến khi thấy rõ ấn ký khắc bên trên, thái độ liền đổi khác hẳn, cười nịnh nọt: “Thì ra là Giải Nguyên lão gia! Tiểu nhân mắt chó mù, xin lão gia ngàn vạn lần đừng chấp nhặt.”
Tên nha dịch vội vàng cúi đầu lí nhí: “Thật ra việc này rất hệ trọng, Huyện thái gia đã dặn phải giữ miệng cẩn thận, chúng tôi cũng không dám nói năng lung tung. Nhưng Giải Nguyên lão gia đã muốn biết, tiểu nhân biết gì nói nấy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT