Phương Du trước tiên đến phủ thông phán, cùng Quý Uẩn Lộc báo một tiếng. Nghe nói phụ thân hắn rất thích món lưỡi vịt om tương, mà nhất định phải là tay nghề của lão sư phụ Càn ở quán ăn nhà họ Quảng trong hẻm Vu Minh mới gọi là chính tông.
Tuy thông phán đại nhân có phần ưu ái hắn, nhưng nay có chuyện cần nhờ người, tất phải biết cách làm vừa lòng người ta mới được.
Phương Du đích thân đến quán ấy một chuyến. Trước kia, lúc còn ở Thư Trà Trai viết văn, hắn từng thấy người ta đề cử quán ăn này, sớm đã muốn nếm thử, chỉ tiếc sau đó bận rộn khoa khảo, chưa từng có dịp. Không ngờ lần này đến lại vì nợ nhân tình.
Hắn tìm tiểu nhị hỏi thăm một phen, quả thật không uổng danh tiếng. Món lưỡi vịt om tương ở đây do chính tay lão sư phụ họ Càn chế biến, một tháng chỉ làm một lần, số lượng lại có hạn, mỗi lần cũng chỉ được hơn mười đĩa. Mà lão sư phụ kia lại là người cố chấp có tiếng, đã nói mỗi tháng làm một lần thì dẫu có thêm bạc, cũng không chịu ra tay thêm.
Khách nào ăn qua rồi thì ghiền miệng, nhưng lần sau muốn ăn lại chẳng dễ, chẳng trách thông phán đại nhân tâm tâm niệm niệm với món ấy, đến mức mộng mị cũng không yên.
Tính ra lần trước Càn sư phụ làm lưỡi vịt mới được nửa tháng, giờ muốn mua thì đúng là không có hy vọng. Hắn đành thất vọng quay về, thầm nghĩ thôi thì chỉ tặng cha vợ ít trà và rượu vậy, dẫu sao cũng là chút tâm ý bày trên mặt bàn, chỉ là tiếc rằng thiếu mất phần dụng tâm đặc biệt trong đó.
“Ngươi sớm nói muốn đi mua lưỡi vịt om tương của Càn sư phụ thì ta còn đỡ phải chạy một chuyến uổng công như thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT