Bàn tay ấm áp mềm mại vừa rời đi, dư âm của nó dường như vẫn còn vương lại trên trán, Thẩm Phù lắc đầu: “Con không khó chịu đâu.”
Nhận được câu trả lời của cậu, Lam Tư Tư mới thả lỏng phần nào, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Vậy nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với mẹ ngay, được không?”
Thẩm Phù gật đầu, coi như đồng ý.
Thực ra, cậu không rõ thế nào mới được coi là khó chịu.
Trong thế giới quái đàm, dị năng của cậu thường xuyên mất kiểm soát. Những lúc đó, cậu cảm thấy kinh mạch và từng tấc da thịt như bị rót đầy một thứ chất lỏng lạnh lẽo, vừa sưng tấy vừa buốt giá. Cậu đau đớn lăn lộn trong l*иg giam vô hình, thậm chí chỉ mong có thể tự đánh ngất mình. Nhưng cơ thể dị năng giả quá mức bền bỉ, dù có đập đầu đến chảy máu, thần trí cậu vẫn tỉnh táo. Cậu chỉ có thể bất lực chịu đựng cơn đau, hết lần này đến lần khác tự nhủ: “Nhịn một chút, rồi sẽ qua.”
Nhẫn nhịn quá nhiều, dần dà cũng thành thói quen.
Vậy thì, cảm giác đau đớn có được tính là khó chịu không?
Thẩm Phù rất thông minh, cậu không hỏi ra miệng. Cậu cảm giác nếu hỏi, mẹ nhất định sẽ không vui.
Tiết trời đầu thu se lạnh, dù nhiệt độ chỉ khoảng hai mươi độ nhưng công viên ven hồ vẫn xanh mướt, tràn ngập hương hoa cùng tiếng chim hót líu lo. Trên con đường nhỏ rải đá cuội, không ít người qua lại, nam nữ già trẻ mặc trang phục thể thao, người đi bộ, người chạy bộ, thậm chí có cả người cất cao giọng hát, không khí vô cùng náo nhiệt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play