16

“Tôi sẽ khuyên hắn lại.”

Nhưng chỉ cúi đầu thôi chưa đủ an toàn.

Tôi ngoắc tay như gọi đàn em, sai bảo Tiền Lão Hổ: “Đi với tôi một chuyến đến đồn công an.”

Tôi sợ Lý Tâm Minh bị ép cung, ảnh hưởng đến danh tiếng tôi.

Phải đến đó xác nhận xem sao.

“Bà nội nó, tao vừa từ đó ra, giờ lại bắt tao quay lại…”

Tôi không thích nghe chửi tục, trừng mắt liếc hắn một cái.

Hắn ngậm miệng ngay.

Ở trong đồn mấy hôm, ăn chẳng đủ, ngủ chẳng ngon, lúc nào cũng nơm nớp lo bị tra khảo.

Tiền Lão Hổ giờ có bóng tâm lý thật rồi.

“Nếu Trương Đại Nghĩa lại nổi điên, chẳng phải tôi còn trông vào ông bảo vệ sao?”

Tiền Lão Hổ không hề muốn bảo vệ tôi.

Thậm chí có khi còn muốn bóp chết tôi nữa.

Nhưng hắn không dám làm tôi mất hứng, đành tức tối mà cúi đầu chịu trận.

Trong phòng thẩm vấn, Lý Tâm Minh vẫn là bộ đồ trắng tinh tươm, không dính hạt bụi.

Dáng cao ráo, ngồi yên đó như pho tượng ngọc cao quý.

Vài cảnh sát đang pha trà mời thuốc, vây quanh trò chuyện rôm rả.

Một anh cảnh sát còn đang mát-xa vai cho anh.

“Sofa cứng quá, ngồi lâu mệt lắm đúng không anh?”

Đúng là nực cười hết chỗ nói.

Tiền Lão Hổ dè dặt nhắc nhở: “Trương Đại Nghĩa bảo các anh thẩm vấn kỹ vào.”

“Đang thẩm vấn mà…”

“Ôi Lý công tử, trà này được chứ? Trà tuyết nha, chính gốc Nga Mi đấy…”

“Nào Lý công tử, hút thêm điếu thuốc nữa nhé, hàng hiếm Trung Hoa đấy…”

17

Ngài trưởng đồn thân chinh lên thành phố báo cáo, khẩn thiết xin mở án điều tra Lý Tâm Minh, thề sống thề chết phải bài trừ tệ nạn.

Thế mà mấy cảnh sát trong đồn lại coi Lý Tâm Minh như khách quý.

Tiền Lão Hổ không thể tin nổi vào mắt mình: “Hắn là nghi phạm đấy! Mấy người còn cung phụng hắn như vậy!”

“Cho dù thật sự có mua dâm, Lý Tâm Minh cũng chỉ vi phạm quy định hành chính, không phải tội phạm hình sự.”

“Cảnh sát và dân là một nhà, gần gũi với dân chút thì sao?”

“Ảnh đẹp trai mà, bọn tôi thích tám chuyện với ảnh.”

Phó trưởng đồn còn chưa kịp mở miệng, mấy cảnh sát đã tranh nhau đáp lời.

“Ê ê ê, đang trong giờ làm việc thì im lặng chút đi.”

Lý Tâm Minh thấy ồn thì cau mày nhắc, mấy người kia lập tức ngoan ngoãn như mèo, im phăng phắc.

Đúng là được huấn luyện bài bản.

Việc Trương Đại Nghĩa làm, có lẽ trong lòng họ đều biết cả rồi.

“Em lo cho anh à?”

Lý Tâm Minh cười toe hỏi tôi.

Câu đó thật sự có hơi... đau lòng. Tôi chỉ còn biết cười gượng.

“Anh chỉ trò chuyện đôi câu là mọi việc xong xuôi rồi.”

Lý Tâm Minh bảo tôi yên tâm, không có gì phải lo.

Có người chống lưng trên cao, đúng là khác thật.

Đến lúc Trương Đại Nghĩa vội vã quay về từ thành phố, trời cũng gần tối.

Ông ta xem lại biên bản thẩm vấn thì tức đến suýt ngất.

“Đây là kết quả làm việc cả buổi sáng của các người đấy à?”

Phó trưởng đồn lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo sếp, chúng tôi ghi đúng lời khai của nghi phạm…”

Nhưng “lời khai” này lại khác xa những gì Trương Đại Nghĩa mong đợi.

Bản ghi rõ rành rành: 1.000 tệ mà Lý Tâm Minh đưa cho Tiền Lão Hổ là tiền… cho vay.

“Tôi vay tiền của anh?!”

Tiền Lão Hổ lại lần nữa hóa đá, mắt trợn trắng như quân bài Nhị Đồng.

Tôi vỗ nhẹ vai hắn, “nhắc nhở” một cách dịu dàng: “Tiền Lão Hổ, ông vay đó.”

“Phải rồi! Tôi vay!”

Tiền Lão Hổ gần như nghiến nát cả hàm răng trong.

“Thế thì trả lại tiền gốc cho tôi, tiền lời tôi không lấy.”

Lý Tâm Minh đúng là hào phóng.

Tiền Lão Hổ rút ra 1.000 tệ, ngoan ngoãn đặt lên bàn trước mặt Lý Tâm Minh.

Trương Đại Nghĩa choáng váng: “Tiền Lão Hổ, chuyện gì thế?!”

“Anh Trương, tiền đó đúng là tôi vay mà, đừng hỏi nữa.”

Thế là vật chứng của tội danh mua dâm coi như tan thành mây khói.

Lý Tâm Minh cầm số tiền đó đưa cho tôi, gọi là “tặng vì tình yêu thương”.

“Top 3 toàn huyện, đúng là hạt giống ưu tú về học hành!”

Tôi trò chuyện cùng anh ra tới cửa thì Trương Đại Nghĩa bỗng lạnh giọng chặn lại: “Đừng vội đi! Tôi còn có… nhân chứng!”

18

Nếu ông ta không nói, tôi suýt nữa đã quên vụ này.

Tôi cũng đang muốn biết, ai là người “nhìn thấy” tôi và Lý Tâm Minh làm chuyện bậy bạ.

“Đừng có mạnh miệng, tôi sẽ khiến các người chết rõ ràng từng chút một!”

Trương Đại Nghĩa lệnh cho cấp dưới gọi nhân chứng ra.

Vừa thấy Tiểu Hương Lê với người đầy thương tích, tôi liền hiểu.

Cô bé là trẻ mồ côi, vốn nhút nhát thì Trương Đại Nghĩa sai gì dám không nghe?

Ông ta lớn tiếng: “Nói lại lời cô khai với tôi!”

Tiểu Hương Lê run bần bật: “Ba… ba ngày trước… em tận mắt thấy Lý Tâm Minh và Lâm Xuân Hoa… làm chuyện đó… trong căn nhà bỏ trống cạnh vũ trường… Sau đó, Lý Tâm Minh đưa tiền cho Lâm Xuân Hoa…”

Cả đám người xung quanh rì rầm.

Nhiều ánh mắt ác ý quét từ trên xuống dưới người tôi.

Lý Tâm Minh không phản bác, cũng không giải thích.

Chỉ bình thản nhìn tôi.

Chắc anh tin tôi.

Tôi nghiêm túc nói: “Tôi cũng thấy Trương Đại Nghĩa và Tiền Lão Hổ làm chuyện đó với nhau! Sau đó Trương Đại Nghĩa còn đưa cho Tiền Lão Hổ hai tờ 50 tệ làm tiền bo!”

“Cái gì?! Hai ông đàn ông…”

Mấy cảnh sát xung quanh như chưa từng thấy chuyện đời.

Trương Đại Nghĩa lập tức nổi khùng: “Con khốn, mày nói bậy bạ!”

“À há, biết là nói bậy à? Vậy lời của Tiểu Hương Lê, chẳng phải cũng chỉ là một phía tự bịa?”

Không ai nói gì.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Lý Tâm Minh, phó trưởng đồn lên tiếng công bằng: “Chỉ dựa vào lời một người làm chứng mà kết tội thì… hơi thiếu thận trọng.”

Mấy người khác vội gật đầu theo: “Không thể vội kết luận, ảnh hưởng đến cả đời người đấy.”

“Cứ điều tra rõ rồi hẵng kết luận. Hai đứa này là thanh niên tốt mà!”

Tiểu Hương Lê cúi gằm mặt, vò nát vạt áo, nước mắt rưng rưng không dám nhìn tôi lấy một lần.

Yếu đuối không phải là lý do để tiếp tay cho kẻ ác.

Tôi không thể tha thứ cho cô ấy.

Trương Đại Nghĩa vẫn cố cãi: “Có người tố cáo, có người làm chứng, chuyện lại xảy ra trên địa bàn của tôi, tôi chẳng lẽ bỏ mặc không lo?”

Thực ra, bác bỏ lời khai dễ thôi.

Tôi hỏi Lý Tâm Minh: “Anh có gọi luật sư chưa?”

“Rồi, sắp đến rồi.”

“Vậy thì tốt. Tôi yêu cầu giám định y khoa.”

Nói tôi hành nghề mại dâm?

Xin lỗi nhé, tôi vẫn còn trinh trắng!

Màn kịch này kết thúc bằng một tờ phiếu giám định.

Vì vụ việc đã được trình lên thành phố, Trương Đại Nghĩa bị Giám đốc Công an mắng té tát như chó.

Về tới nhà, tôi đặt tờ giấy giám định ngay trước bàn thờ tổ tiên nhà họ Lâm.

Ông nội trừng mắt: “Cái gì đấy? Mày dám để thứ này lên trước tổ tiên?”

“Tôi muốn các cụ nhìn cho rõ, cầu cho những kẻ từng hãm hại, vu oan tôi – không ai được chết tử tế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play