10

Tôi tìm vài mảnh ni lông bỏ đi, gói kỹ số tiền lại rồi giấu vào nhiều chỗ khác nhau.

Cái túi bị ném bừa vào bụi cỏ.

Xong xuôi trở về, vừa ló mặt vào sân thì bị thím lao ra cấu xé như chó dại.

Tay, mặt, lưng tôi bị cắn đến bật máu.

Bà nội đã kiệt sức cũng chẳng bảo vệ nổi tôi, chỉ có thể vừa khóc vừa cầu xin: “Xuân Hoa còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, chị tha cho nó đi…”

“Con tiện nhân này giống y như mẹ nó, vừa rẻ tiền vừa độc ác! Nếu không phải nó xúi giục, con trai tôi sao giết người được? Nó còn chưa từng giết gà!”

Bà ta nói đúng.

Tôi là con tiện, được người đời bao nuôi.

Nhưng ai là người bỏ thuốc ngủ vào canh để tôi bị bán?

Lúc đầu còn né tránh, nhưng nghĩ đến đó thì tôi mặc kệ, để bà ta cào cấu.

Tôi chỉ tập trung bóp chặt cổ bà ta.

Tôi không ngờ mình lại có sức đến thế.

Thím còn cào thêm mấy phát vào mặt tôi rồi trợn trắng mắt, miệng há lớn giống như con gà bị bóp cổ, muốn kêu mà không kêu được.

Thời gian trôi thật chậm.

Một phút, hai phút…

Tay tôi mỏi nhừ nhưng vẫn không buông.

Trong ánh mắt xám xịt đó, tôi thấy nỗi sợ hãi cái chết – vậy mà tôi vẫn không buông tay.

Mãi đến khi ông nội xuất hiện, cầm cuốc định chém tôi.

Tôi mới thả cổ bà ta, quay lại đối mặt ông nội.

“Nếu tôi chết, nhà họ Lâm sẽ tuyệt tự!”

Ông nội khựng lại, cuốc giơ lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống.

Chính sách sinh đẻ có kế hoạch, ba tôi và bác chỉ mỗi người có một đứa con.

Lâm Tiểu Hổ sống chết chưa rõ, tôi thành người duy nhất đời cháu.

“Ông chẳng phải mong nhà họ Lâm có người làm quan sao? Lâm Tiểu Hổ không làm được, tôi làm được! Tôi đứng thứ 3 toàn huyện trong kỳ thi vừa rồi đấy!”

Ông nội vẫn lầu bầu chửi rủa.

Nhưng ông không ngốc.

Lâm Tiểu Hổ giết người, cho dù không bị xử tử thì cuộc đời này cũng coi như vứt đi.

Để tôi học có vẻ là lựa chọn sáng suốt hơn nếu muốn nuôi mộng làm quan…

Đến khi ông lặng lẽ quay vào phòng, tôi mới thở phào.

Thím sợ quá đã bỏ chạy từ lâu.

Bà nội vẫn ngồi khóc ở bậu cửa.

Hai tên đàn ông vô dụng kia chắc còn đang cắm cúi đánh bài chưa về.

Một gia đình u ám, tuyệt vọng.

Tôi căm ghét tất cả bọn họ.

Chiều hôm đó, mấy cảnh sát xông vào sân, túm tôi như túm con gà con bắt đi.

11

Dù có liều mạng này, tôi cũng phải bảo vệ được 10.000 tệ đó.

Người nhà họ Lâm chẳng ai trông cậy được, không có tiền thì tôi không thể đi học.

Tôi âm thầm hạ quyết tâm.

Nhưng tôi không ngờ, việc mình bị bắt không liên quan gì đến chuyện trộm tiền của Tiền Lão Hổ.

Cảnh sát không nhắc tới tiền mà chỉ liên tục dụ tôi thừa nhận đã tham gia mại dâm trong vũ trường.

“Thật tội nghiệp, nhìn em ngoan ngoãn như thế sao lại vào đồn công an thế này?”

“Đừng sợ! Em vẫn là trẻ vị thành niên, kể cả có tội cũng không bị ngồi tù đâu.”

“Em chỉ cần nói rõ em đã quan hệ với ai, quá trình ra sao, để bọn anh ghi lại rồi em được về.”

Tưởng tôi là đồ ngu chắc?

Tội danh thế này sao có thể bừa bãi nhận?

“Tôi chỉ là nhân viên phục vụ ở vũ trường, chỉ quét dọn và rót rượu.”

Họ hỏi đi hỏi lại, tôi chỉ nói đúng một câu.

Những thứ khác, tôi câm như hến.

Hỏi mãi không được gì, họ quay sang dọa nạt.

“Khai thật thì được khoan hồng, chống cự thì bị xử nặng. Chúng tôi đang cho em cơ hội đấy. Nếu em không khai ai đã mua dâm, đến lúc điều tra ra được thì em sẽ bị phạt tù đấy!”

Tôi mỉm cười: “Nếu tôi nói người đó là Trương Đại Nghĩa, các anh có tin không?”

“ Con bé khốn, nói bậy bạ gì đấy!”

Cảnh sát tức tối bỏ đi báo với Trương Đại Nghĩa.

Ở địa bàn của mình, Trương Đại Nghĩa đâu có khách sáo.

“Bốp!”

Vừa đến, ông ta đã giáng cho tôi một bạt tai vào má trái.

Tôi xoay mặt, chìa má phải ra: “Đánh mạnh chút đi! Tốt nhất đánh bầm dập vào. Chỉ cần chưa chết, tôi ra ngoài sẽ nói mấy người ép cung đánh người.”

12

Không phải đang trong thời kỳ truy quét tội phạm à?

Nếu có thể kéo cả một trưởng đồn công an như Trương Đại Nghĩa xuống bùn, tôi nghĩ cũng đáng lắm chứ.

Cánh tay Trương Đại Nghĩa giơ lên, cuối cùng vẫn bất lực mà buông xuống.

“Tao có khối cách trị mày!”

Gừng càng già càng cay, ông ta đúng là có cách thật.

Ông chỉ thị cho mấy cảnh sát phụ trách thay nhau thẩm vấn tôi theo ca.

Trong suốt thời gian đó, họ không cho tôi ăn cũng chẳng cho tôi ngủ.

Nhưng chỉ thế mà muốn tôi khuất phục thì đừng mơ.

Chẳng qua chỉ là trả thù cá nhân.

Việc tôi không làm, chỉ cần tôi không nhận, ông ta không có cách nào buộc tội tôi được.

Tôi tin chỉ cần mình kiên trì, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây.

Nhịn đói còn chịu được, chứ không ngủ thì thật sự không chịu nổi.

Sang ngày thứ 3, tôi đã kiệt sức hoàn toàn.

Đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, có mấy lần tôi như nhìn thấy mẹ.

Rồi một bóng người mặc vest trắng lao vào khiến tôi ngỡ mình sắp chết, bắt đầu sinh ra ảo giác.

“Tôi không bán dâm… tôi chỉ là phục vụ ở vũ trường…”

Tôi thì thào, giọng yếu như sắp trút hơi thở cuối cùng nhưng vẫn lặp lại câu duy nhất: “Tôi không bán dâm…”

“Đúng là cứng đầu mà…”

Giọng nói oán trách nhưng đầy dịu dàng, Lý Tâm Minh tiến đến bế tôi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Hai cảnh sát trẻ muốn ngăn lại nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của anh, bọn họ đang đứng ở cửa cũng chỉ biết lặng lẽ lùi lại.

Ánh mặt trời chói chang rọi thẳng lên mặt tôi khiến nước mắt trào ra.

Lúc này tôi mới biết mình không phải đang mơ.

Tên này, đến cả đồn công an cũng dám xông vào ư?

“Lý Tâm Minh…”

“Lúc này không nói cũng chẳng ai nghĩ em câm đâu.”

Tôi vốn định nói cảm ơn nhưng bị anh chặn ngang, thế là cứ thế nằm im trong vòng tay anh.

Trương Đại Nghĩa hầm hầm chạy ra chặn đường.

“Lý Tâm Minh, cậu tưởng mình là con trai Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thì có quyền đến đồn công an cướp người sao?!”

Bí thư Kỷ luật là chức to đến đâu tôi không rõ.

Nhưng nghe giọng Trương Đại Nghĩa, tôi đoán chức này chắc chắn có thể trị được ông ta.

Nhìn lại Lý Tâm Minh, tôi bỗng thấy cái dáng vẻ con ông cháu cha của anh rực sáng như ánh hào quang.

“Đã quá 3 ngày mà không thả người, các người có bằng chứng Linh Xuân Hoa phạm tội không?”

Ánh mắt sắc như dao của anh nhìn thẳng Trương Đại Nghĩa.

“Làm theo trách nhiệm, có người tố cáo thì tôi phải điều tra đến nơi đến chốn.”

Trương Đại Nghĩa cười nhạt, không hề nhường đường.

Lý Tâm Minh nheo mắt, ánh nhìn càng lạnh lẽo: “Vậy tôi giờ tố cáo ông là người bảo kê cho băng nhóm xã hội đen, công an thì có thể bắt ông ngay không?”

Câu nói này quả thực có sức ép nhất định, khiến Trương Đại Nghĩa vô thức lùi lại nửa bước.

“C-cậu nói vậy là quá lời rồi đấy, Lý công tử…”

Chột dạ thì đúng hơn.

Lý Tâm Minh càng tỏ ra giận dữ: “Con bé bị giam giữ, tra hỏi suốt 3 ngày liền! Còn chưa đủ à?”

Trương Đại Nghĩa lùi thêm vài bước nhưng miệng vẫn cứng: “Chúng tôi làm đúng quy trình, không hề ngược đãi Linh Xuân Hoa… Nếu không tin, cậu có thể đưa con bé đi giám định thương tích.”

Những thủ đoạn bẩn thỉu thế, Lý Tâm Minh làm sao không nhìn ra.

Cúi đầu nhìn tôi trong vòng tay, Lý Tâm Minh tung một cú đá thẳng vào người Trương Đại Nghĩa rồi bế tôi bước đi không ngoái lại.

“Chuyện này, sau tôi sẽ tính sổ với các người.”

Giọng nói nhẹ tênh.

Nhưng nghe như thể anh đã hạ quyết tâm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play