4
Tôi bật dậy khỏi giường, vớ lấy ly thủy tinh trên bàn ném xuống đất rồi chộp lấy một mảnh vỡ.
“Có gan thì lại đây!”
Gã đàn ông răng đen ngớ người ra, nhưng chỉ chốc lát sau đã trở lại vẻ bình thản như không: “Ông đây đã trả tiền rồi, 50 tệ đấy!”
“Cho mẹ mày!”
Không thể ngồi chờ chết, tôi cầm mảnh kính định đâm tới.
Một bóng trắng đột nhiên lao vào, giật lấy mảnh kính trong tay tôi.
Người đó là một thanh niên chừng 22, 23 tuổi, mặc bộ vest trắng lòe loẹt, dáng người cao ráo.
Tay tôi bị mảnh kính cứa trúng, tay rướm máu.
Anh ta cầm chặt lấy mảnh kính, máu từ tay anh cũng chảy ra.
Yếu đuối chỉ dẫn đến cái chết.
Tay đau lắm nhưng tôi vẫn như con sư tử con nổi điên, lao tới định cắn chết gã đàn ông răng đen.
“Dại gái rồi hả?!”
Gã răng đen vùng khỏi tay tôi, mở cửa bỏ chạy.
“Giờ đang thời kỳ truy quét tội phạm, cô còn dám hành hung người khác à?!”
Người đàn ông áo trắng kéo tôi lại khi tôi định lao theo.
Tôi đúng là chó điên.
“Ai dám bắt nạt tôi, tôi sẽ cắn chết người đó!”
Anh ta ném mảnh kính xuống đất.
Lúc này tôi mới thấy tay anh ta cũng bị thương, máu đang chảy đầm đìa.
“Tôi tên Lý Tâm Minh, đến từ thành phố…”
“Anh có tiền không?”
Tôi cắt ngang lời giới thiệu.
Anh ta khựng lại, đáp: “Có. Cô muốn làm gì?”
Có tiền là tốt rồi.
“Vậy tôi đi theo anh!”
Nói xong tôi bắt đầu cởi cúc áo.
5
Lý Tâm Minh hoảng hốt kêu lên: “Cô còn nhỏ xíu mà đã biết giở trò lưu manh rồi sao?!”
“Ở với một người còn hơn bị nhiều người giày vò, đúng không?”
Huống chi Lý Tâm Minh cũng khá đẹp trai.
“Tôi biết làm chuyện đó!” Tôi thành khẩn nói.
Lý Tâm Minh vỗ một cái vào sau đầu tôi: “Đừng có động tí là cởi đồ! Ông đây kén ăn, không thích ăn quả xanh!”
Thời đó tôi nhỏ con, quanh năm thiếu ăn, quả thực trông như quả xanh thật.
“Tôi cảnh cáo cô! Ở đây làm phục vụ, quét dọn, rót rượu thì được, còn mấy trò bậy bạ thì cấm tiệt!”
Lý Tâm Minh nghiêm mặt.
Tôi bĩu môi: “Đâu phải tôi quyết định được.”
Lâm Trường Sinh đã nhận tiền người ta, ông chủ vũ trường sao chịu chịu lỗ?
Tôi dùng cà vạt của Lý Tâm Minh băng lại vết thương cho anh.
Cà vạt màu xanh tím, chất satin, mềm và mượt lạ thường.
Tôi không hiểu sao lại dùng nó buộc thành nơ bướm quanh bàn tay trắng trẻo của anh.
“Cô nhóc này…”
Lý Tâm Minh dở khóc dở cười.
Sau đó anh tìm đến ông chủ vũ trường, ném lên bàn 1000 tệ.
“Lâm Xuân Hoa đã được tôi bao rồi. Ông hiểu chứ?”
Khí thế thật dứt khoát!
Hành động quá ngầu!
Ra tay thật hào phóng!
Một phát 1000 tệ.
Cô chủ nhiệm của chúng tôi – nữ anh hùng lao động toàn quốc, giáo viên ưu tú – lương một tháng mới có 42 tệ.
Ông chủ vũ trường mừng rỡ ra mặt.
“Miễn là anh còn ở cái thị trấn này, ai dám động tới một sợi tóc của con bé, tôi – Tiền Lão Hổ – sẽ cho hắn chết!”
Lý Tâm Minh chẳng thèm liếc mắt tới Tiền Lão Hổ.
Anh nắm nhẹ gáy tôi, giọng ra lệnh: “Về phòng đi, rảnh thì bóp vai, đấm chân cho ông cái…”
6
“Con nhóc này đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi.”
Lý Tâm Minh nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi đáp thẳng thừng: “Có tiền mới được học cấp 3, học đại học. Có bằng đại học mới có cơ hội nắm quyền.”
Anh ta sửng sốt: “Em học là để làm quan sao?”
“Chứ không lẽ học để xây dựng bốn hiện đại hóa?”
“Cũng không cần trưởng thành sớm đến thế… Em mới chưa đầy 15 tuổi mà.”
Nói là đang truy quét tội phạm, nhưng vùng núi xa xôi thế này, lại có cả chục vũ trường chứa đầy gái lỡ lầm vẫn ngang nhiên tồn tại đấy thôi.
Làm ở đây nửa tháng, tôi chăm chỉ, khéo miệng, giúp họ bán được không ít rượu.
Tiền Lão Hổ khen tôi hết lời, còn giao cả văn phòng cho tôi dọn dẹp.
Chìa khóa cũng đưa cho tôi một cái.
Làm tốt thì phải làm nhiều hơn – cái logic thật trơ trẽn.
Nhưng tôi lại thấy vui vẻ tận hưởng điều đó.
Con trai cưng của Trương Đại Nghĩa lúc này đang cùng hơn chục đứa nhóc cũng chưa đủ tuổi thành niên tổ chức sinh nhật tại vũ trường.
Trong số đó còn có “báu vật” của ông nội – Lâm Tiểu Hổ.
Điều khiến người ta sốc là, Tiền Lão Hổ còn gọi mấy cô gái tiếp rượu đến phục vụ bọn trẻ.
Cô bé mới tới – Tiểu Hương Lê – nhút nhát rụt rè, vô tình làm đổ rượu lên quần của cậu Trương.
Tiểu Hương Lê là do Tiền Lão Hổ lừa tới đây.
Lúc mới tới, cô bé tươi tắn ngọt ngào đúng như cái tên của mình.
Sau một tuần ăn đòn, con bé giờ đã thành con chim sợ cành cong.
Lúc này cô bé quỳ một cái phịch xuống đất, cầu xin cậu Trương tha cho mình.
Cậu ta nhe răng cười gằn: “Ở đất của tao mà không nghe lời, mày không muốn sống nữa à?”
Nghe đâu cha hắn là trưởng đồn, dượng là cục trưởng.
Cái nơi đầy tội ác thế này lại trở thành “đất nhà” của hắn?
Tôi còn đang ngạc nhiên thì cậu Trương đã túm tóc Tiểu Hương Lê, định ra tay.
“Liếm sạch rượu đi, không tao đập chết mày!”
Tiểu Hương Lê vừa khóc vừa làm theo.
Cả vũ trường không một ai đứng ra giúp cô bé.
Bảo vệ còn vỗ tay hùa theo.
Tôi không chịu nổi cảnh đó liền lặng lẽ rời đi, vừa hay nghe thấy tiếng nói chuyện từ nhà vệ sinh nam.
“Cái con bưng rượu lau bàn kia là em gái mày hả?”
Lâm Tiểu Hổ ấp úng:
“… Cậu nói linh tinh gì vậy… Tôi… tôi không quen nó…”
Ra là cũng biết xấu hổ, vậy mà chuyện làm thì chẳng thấy có giới hạn.
Nghe Lâm Tiểu Hổ nói thế, tôi chỉ biết cười lạnh.
“Không phải em gái cậu à? Tôi nghĩ cũng đúng thôi. Nhà có điều kiện đến mức ngày nào cũng dẫn cậu ăn chơi thế kia, sao lại để em gái nhỏ tuổi đi bán thân?”
Đúng là đứa nhỏ ngây thơ.
Lâm Tiểu Hổ im bặt.
Rồi cậu bạn kia lại hỏi: “ Thế không đậu cấp 3 thì tính sao?”
“Ông nội tôi để dành một đống tiền, tôi tính vào Nam làm ăn.”
Nổ banh nóc!
Lâm Trường Sinh mà có tiền?
Chẳng qua là tiền bán thân của cháu gái ông ta thôi.