Khương Yển nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên chúa tể Cõi Âm này. Trong rạp xiếc, quý ngài Mũ Cao đã từng nhắc đến, Mạc Tiểu Nghiêu nói cô cũng nghe được từ chỗ phù thủy, giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tô Vạn Phúc, có lẽ đó chính là kẻ thống trị không gian kỳ dị này chăng?
Tuy có nghi vấn nhưng Khương Yển không định hỏi ngay lúc này, anh im lặng ngồi đó, lạnh lùng quan sát biểu cảm kinh ngạc, ngỡ ngàng, tức giận của những người khác trong phòng. Rất có thể tất cả đều là giả vờ, anh không tin những kẻ có thể ngồi ở đây lại không biết gì.
Sau khi Tô Vạn Phúc giới thiệu xong thì ngồi xuống, vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái khó chịu.
"Mọi người có thắc mắc gì cứ việc hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp, dù sao sau này chúng ta còn phải hợp tác, nếu tồn tại quá nhiều hiềm khích vô căn cứ sẽ không có lợi cho mối quan hệ giữa chúng ta. Lỡ mà gây ra chuyện ồn ào như nhóm du khách trước, tôi lại phải để họ quay về điểm xuất phát."
Đậu Nhuệ tái mặt dỗ dành người em trai đang nóng nảy của mình, nhìn thẳng vào Tô Vạn Phúc: "Nhóm du khách trước? Họ đang ở đâu?" Giây phút đi hết cầu thang lên thuyền, bệnh tình của anh ta đã khỏi hẳn nhưng thói quen bao năm khiến giọng nói của Đậu Nhuệ vẫn nhẹ bẵng, không chút sức lực.
"Chết hết rồi." Tô Vạn Phúc xoa mu bàn tay trái, thản nhiên đáp: "Lần trước, cuối cùng họ vẫn không đến được Trạm bổ sung, thức ăn cạn kiệt, vì tranh giành tài nguyên mà lao vào đánh nhau."
Đậu Nhuệ: "Không phải trên du thuyền không thể giết người à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT