Nghe Khương Yển nói như vậy, chị Hoa không thể giữ nổi nụ cười nữa, nét mặt trở nên âm u khó lường. Mãi một lúc sau ả mới lạnh lùng mở miệng: "Khương Yển, cậu như vậy không sợ chị đây không thả người à?"
"Không sợ." Bấy giờ Khương Yển mới kéo một cái ghế ra ngồi xuống đối diện chị Hoa, đặt hai khuỷu trên bàn, tay đan chéo nhau treo lửng lơ trong không khí: "Trong mắt Nhạc Âm, tình bạn với Lưu Mẫn còn quan trọng hơn cả mạng sống, anh ta đã muốn chết vì tình từ lâu rồi rồi. Chị không thả người cũng được, tôi có thể cho anh ta chút đồ, bảo anh ta tìm cơ hội kéo mấy người chết chùm."
Nhạc Âm: ??? Chuyện quái gì vậy?
Tuy trong đầu đang rất bối rối nhưng Nhạc Âm vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình, anh ta bày ra vẻ mặt đau buồn quá độ theo lời Khương Yển, không để người khác nhìn ra được suy nghĩ thật sự.
Sống trên đời toàn dựa vào diễn xuất, Nhạc Âm chưa bao giờ hiểu rõ câu nói này như bây giờ.
Chị Hoa cũng không giả vờ nữa, ả đổi sang vẻ mặt quyết đoán của kẻ bề trên: "Tôi thả cậu ta chẳng phải cũng chết chung à? Vậy tôi được lợi gì?"
Khương Yển giơ một ngón tay ra lắc lắc: "Tức cảnh sinh tình thôi, chỉ cần đưa anh ta rời khỏi nơi đau lòng này, anh ta sẽ bình tĩnh lại. Đừng nói nhảm nữa, ra điều kiện đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT