Nghe thấy lời của Búp Bê, phù thủy kinh ngạc quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, móng tay trên ngón tay khô héo đột nhiên dài ra chụp về phía mặt cô.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm phù thủy không chớp mắt: "Nhận nhiệm vụ phụ thì nhất định phải làm sao? Từ khi nào lại có quy định này vậy?"
Móng tay của phù thủy dừng lại cách mắt Mạc Tiểu Nghiêu chưa đến năm mi-li-mét, chỉ cần chớp mắt một cái, có khi lông mi sẽ chạm vào móng tay đen kịt không biết đã dính bao nhiêu bụi đất kia.
Chẳng lẽ lúc ăn cơm bà ta không thấy ghê tởm à? Trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu bỗng hiện ra suy nghĩ này, sau đó lại thấy mình điên rồi, giờ phút này mà còn tâm trí để ý đến chuyện sạch sẽ hay không. Song nghĩ kỹ lại, tự dưng cô thấy cũng khá thú vị, bèn mím môi nở một nụ cười nhẹ.
Thấy cô nhoẻn miệng cười, phù thủy tưởng cô đang khiêu khích mình, bèn hất tay ném Búp Bê đang bị túm lấy sang một bên, sau đó đột ngột vén mũ trùm đầu lên để lộ khuôn mặt nhăn nheo hốc hác.
"Cô cười cái gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu chớp mắt: "Cười người trong thiên hạ nực cười?" Cô phát hiện, hóa ra ở cùng Khương Yển một thời gian dài sẽ bắt đầu nảy sinh ham muốn chọc tức người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT