Lâm Bội vừa định vùng vẫy bò dậy, Nghê Tử Giao đã ngồi trên người cậu, hai tay ghìm chặt vai cậu, khiến mọi nỗ lực giãy giụa đều trở nên vô vọng.
Nghê Tử Giao nhìn Tiết Lưu với ánh mắt đầy cảnh giác, độ cong trên môi hắn dần dần mở rộng.
"Nếu chú đã xác định cháu là quỷ, vậy chú còn dám chĩa súng vào người cháu như vậy à?" Nghê Tử Giao nghiêng đầu, nói chậm rãi, cứ như thể thứ Tiết Lưu đang cầm chỉ là một khẩu súng đồ chơi: "Chú Tiết à, chú tin không, nếu các người giết cháu, thì cả đời này đừng mơ thoát khỏi nơi đây."
Giọng nói của cậu bé vừa ngây thơ lại vừa trong trẻo, lại cố tình kéo dài từng âm tiết, tạo nên một âm hưởng rợn người đến tận xương tủy, giống như trái tim đang run rẩy bị một bàn tay non nớt hứng thú nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nát.
Lời đứa trẻ này là thật.
Nhìn đôi con ngươi màu đỏ quỷ dị kia, Tiết Lưu theo bản năng nghĩ như vậy, rồi bàng hoàng nhận ra rằng mình đã vô thức thu khẩu súng. Trán và lưng ông ta đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nghê Tử Giao nheo mắt, mím môi cười nhạt, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con mẫu giáo: "Ngoan. Nếu cứ nghe lời như vậy, thì cháu đâu nỡ để mọi người phải chết chứ, đúng không?"
Nghe những lời đe dọa của Nghê Tử Giao, cộng thêm việc Tiết Lưu đã đi trước một bước, ba người còn lại đều càng thêm khẳng định rằng Nghê Tử Giao và phó bản này có mối liên hệ mật thiết. Nghĩ đến khả năng đó, bọn họ càng thêm hai chân cứng đờ, nổi da gà dựng tóc gáy, đến thở mạnh cũng không dám.
Vương La trừng mắt nhìn Tiết Lưu, trong lòng oán hận khôn nguôi. Chính ông ta đã nói muốn nhân cơ hội này vạch trần bộ mặt thật của hai đứa nhóc kia, nên hắn ta mới phối hợp hành động, ai ngờ lại dắt bọn họ đến một sự tồn tại khủng bố không thể chọc vào.
Nếu sớm biết chuyện này, thì khi Tiết Lưu gây khó dễ cho Lâm Bội, hắn ta nên kết giao với tên tiểu quỷ lai lịch bất minh này trước, may ra còn có thể moi được chút thông tin hữu ích từ miệng nó.
Kẽo kẹt.
Cánh cửa phòng vốn đóng chặt từ từ hé mở.
Nghê Tử Giao không nhanh không chậm lên tiếng: "Đông người quá, cháu hoa mắt cả rồi. Xin mời mọi người ra ngoài cho."
Người chơi nào còn dám hé răng nửa lời, chẳng ai dám nán lại thêm giây phút nào. Người trước người sau lần lượt rời khỏi phòng sách .
Nghê Tử Giao nhìn bọn họ rời đi, vẫn duy trì tư thế ngồi trên người Lâm Bội.
Một lúc lâu sau, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Xuống."
Nghê Tử Giao thở dài thườn thượt, mệt mỏi úp sấp người lên lưng Lâm Bội, dụi dụi đầu vào lưng cậu nũng nịu: "Mệt lả cả người, em nghỉ ngơi một lát đã."
Mặc kệ đứa bé đang làm nũng trên lưng, Lâm Bội vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, chống tay đứng dậy. Lúc này Nghê Tử Giao mới buông tha cho cái nệm mới tìm được, hậm hực bước sang một bên.
Lâm Bội đi đến trước bàn đọc sách, lấy bức tranh xuống khỏi tường, ánh mắt như có như không bao phủ bóng lưng Ngghê Tử Giao.
Cậu bé vốn dĩ rất nhẹ, hai người lại mặc không nhiều quần áo, nên khi Nghê Tử Giao ngồi trên người Lâm Bội, cậu không hề cảm thấy bị áp bức, chỉ cảm thấy phần tiếp xúc giữa hai người ấm ấm mềm mềm. Lòng bàn tay bé xíu dán lên bờ vai cậu, có thể cảm nhận được những đốt ngón tay tinh xảo thuộc về đôi tay nhỏ nhắn kia. Một mùi hương sữa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, thoắt ẩn thoắt hiện, đáng yêu khiến người ta muốn cười.
Một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. Nói không rõ đó là cảm giác gì, giống như trong khu rừng tĩnh mịch từ lâu bỗng vang vọng tiếng chim họa mi, cất lên những khúc ca không theo bất kỳ khuôn phép nào, đánh thức màn đêm tĩnh lặng, khiến người ta bực bội, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại không không nỡ giết chết sinh linh bé nhỏ đang quấy rầy giấc mộng này
Lâm Bội chưa từng chơi với búp bê, cũng không có em trai em gái, ngày thường tiếp xúc nhiều nhất chính là giảng viên khô khan cứng nhắc và tên người hầu lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Một trái tim vốn đã luyện thành sắt đá, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một đứa trẻ gầy gầy nhỏ nhỏ, vẫn là lần đầu tiên.
Một gợn sóng mong manh bị cơn gió vô hình thổi qua làm lay động, nhưng rồi cũng rất nhanh tan biến.
Cậu cúi đầu nhìn bức tranh, thấy mép những khối màu có chút cong vênh, cậu nhón tay nắm lấy một góc rồi nhẹ nhàng xé ra, bên trong giấu một phong thư.
【Gợi ý thế giới Chủ Thần】— Nhận được đạo cụ —【Thư tín của Mộ Ân Đức】.
Lâm Bội mở thư ra xem, Nghê Tử Giao tò mò chồm tới, muốn cùng xem với cậu. Lâm Bội liếc mắt nhìn hắn một cái, giơ cao tờ giấy lên.
Con rối mà Nghê Tử Giao nhập vào vốn thấp hơn Lâm Bội rất nhiều, dù có nhảy lên cũng không với tới được tờ giấy. Nghê Tử Giao nhanh trí xoay chuyển ánh mắt, đột ngột nghiêm mặt, lên giọng nói: "Không nghe thấy tôi dạy dỗ bọn họ sao? Cậu còn dám chọc giận tôi, xem ra là không muốn sống nữa."
Lâm Bội bị hắn chọc đến bật cười thành tiếng.
"Bọn họ để cậu dắt mũi là do bọn họ có vấn đề, còn tôi thì không tin một nhân vật NPC quan trọng như cậu lại dễ dàng bị tôi nhốt vào tủ rồi van xin ra ngoài như hồi nãy đâu.”
Cậu dùng phong thư chạm nhẹ vào mũi Nghê Tử Giao, giọng điệu thản nhiên nhẹ nhàng.
"Tránh được mũi vừa rồi, tôi đoán nếu tăng điểm vào nhanh nhẹn đến một mức độ nhất định cũng có thể làm được. Chắc cậu không phải là lính mới trong trò chơi Chủ Thần chứ gì? Mấy trò vặt này cậu làm thuần thục như vậy, đã lừa gạt không ít người rồi nhỉ?"
Nói đến cuối, Lâm Bội không khỏi phì cười. Nghê Tử Giao bĩu môi phồng má, giận dỗi giật lấy tờ giấy từ tay cậu.
Nhưng tiểu chủ thần trong lòng lại đang vô cùng phấn khích, liên tục vỗ tay khen ngợi cho tuyển thủ Lâm Bội.
Không hổ là chiến binh mà hắn đã chọn, vậy mà có thể thấu hiểu tỉ mỉ từng li từng tí thiết lập nhân vật của con rối đến vậy!
[Tuyệt vời! Tuyệt vời quá!]
Hắn nóng lòng muốn biết, đến lúc hắn lật bài ngửa (tiết lộ thân phận thật), thì gương mặt non nớt bình thản như núi Thái Sơn kia sẽ vặn vẹo thành bộ dạng gì!
Nghê Tử Giao vốn đã nắm rõ nội dung bức thư, nhưng để củng cố thêm hình tượng người chơi của mình, hắn vẫn giả vờ ngây ngô đọc tiếp.
Lâm Bội đã đọc xong thư. Với tâm lý nhà tư bản không bỏ qua một chút lợi ích nào, cậu giơ khung tranh lên, dưới ánh mặt trời so sánh khoảng cách giữa hộp ám khí và tấm ván phía sau khung tranh, lông mày hơi nhíu lại.
Lâm Bội không giống như đám bạn cùng trang lứa ngày đêm ăn ngủ đảo lộn, cậu đều đặn đi kiểm tra thị lực, chế độ ăn uống và sinh hoạt cũng vô cùng nề nếp. Thị lực của cậu rất tốt, dễ dàng nhận ra khung tranh có hai lớp và lớp sau dày hơn lớp trước khoảng hai ba centimet.
Xem ra còn có lớp ngăn cách bí mật thứ hai thật.
Lâm Bội bắt tay vào tháo rời khung tranh, lấy ra một chiếc hộp gỗ mỏng dài. Trên hộp gỗ có đánh dấu chữ thập màu đỏ.
Nghê Tử Giao luôn quan sát hành động của Lâm Bội, thoáng kinh ngạc. Mắt thấy Lâm Bội sắp mở hộp gỗ ra, Nghê Tử Giao vội vàng ấn tay hắn: " Cậu có biết ý nghĩa của họa tiết này không, mà dám tự tiện mở nó ra?
Lâm Bội lắc đầu.
Nghê Tử Giao kiêu ngạo hếch cằm lên: "Còn dám nói tôi, cậu là gà mờ chơi game đấy à? Đến biểu tượng này mà cũng không biết.”
Lâm Bội thấy bộ dạng đắc ý của hắn, liền giả bộ muốn mở hộp gỗ ra.
Nghê Tử Giao vội vàng nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng giải thích: "Anh Lâm à, loại đạo cụ có đánh dấu chữ thập màu đỏ này là là trứng phục sinh cấp cao (tiến giai), đại diện cho việc kích hoạt công tắc tăng độ khó của phó bản đó. Nếu anh mở nó ra, độ khó của phó bản sẽ tăng vọt lên đến mức vô cùng đáng sợ..."
Đương nhiên, phần thưởng thông quan cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Trứng phục sinh cấp cao cực kỳ hiếm có, lại thường được giấu kín ở những nơi cực kỳ sâu, chỉ có người chơi kiệt xuất trong số người chơi mới có thể may mắn phát hiện ra.
Người có gan kích hoạt, lại ít đến mức đáng thương.
Mỗi trò chơi đều được thiết kế dựa trên tổng hợp thực lực của những người tham gia Nói cách khác, dù cho Chủ Thần đại nhân và nhà thiết kế NPC có táng tận lương tâm, quỷ quái trong trò chơi có tàn khốc vô nhân đạo, thì người chơi vẫn luôn có cơ hội tìm ra con đường sống sót cho toàn đội.
Một khi độ khó của phó bản tăng lên, đừng nói đến chuyện toàn mạng trở về, mà ngay cả việc làm thế nào để khéo léo bán đứng đồng đội cũng đã là một bài toán khó rồi. Tỷ lệ người chơi sống sót giảm mạnh. Chủ Thần đại nhân pháp lực vô biên, nhưng con rối chỉ cung cấp lớp bảo vệ tân thủ hạn chế cho người chơi chưa thành niên.
Nghê Tử Giao không muốn can thiệp vượt quá quy tắc. Cho nên nếu Lâm Bội mở hộp gỗ, rất có thể sẽ thất bại.
Nghĩ đến tên nhóc tự cao tự đại này, có lẽ sẽ không có cơ hội chứng kiến khoảnh khắc mình lộ diện thân phận, Nghê Tử Giao vô cùng tiếc nuối.
Cho nên hắn ngăn cản Lâm Bội.
Và, theo đúng thiết lập nhân vật của con, hắn phải diễn bài mỹ nhân kế.
Hắn mở to đôi mắt long lanh, ngây thơ lại vô tội nhìn Lâm Bội. Khuôn mặt mếu máo như chiếc bánh bao nhỏ xụ xuống đầy uất ức.
Lâm Bội nghe theo lời giải thích của Nghê Tử Giao, trầm ngâm suy nghĩ một lát, thấy vẻ mặt hắn chợt đáng thương, không nhịn được phì cười, xoa xoa đầu hắn .
Cậu cân nhắc từng chữ lựa lời, nhẹ nhàng hạ giọng, kiên nhẫn nói: "Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng không có phần thắng. Vừa rồi ngươi có thể tạm thời trấn áp được bốn người kia, nhưng chỉ cần ở trong Tây Quán này, việc cậu là người chơi sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Hiện tại lợi thế phá giải manh mối kịch bản đang nằm trong tay bọn họ, một khi bọn họ hoàn hồn, đứng ở phía đối lập với chúng ta, chúng ta sẽ mất hết điều kiện có lợi, cũng sẽ mất đi khả năng thông quan."
Lâm Bội lấy chiếc hộp gỗ ra: "Mở chiếc hộp gỗ này, thế chủ động sẽ chuyển sang tay chúng ta. Xác suất chúng ta sống sót có lẽ chỉ tăng thêm một chút xíu. Nhưng bọn họ..."
Lâm Bội cười một tiếng, giọng điệu nhẹ bẫng như gió thoảng, lạnh giá như mùa đông Bắc Cực: " Sẽ rơi vào vòng xoáy tử vong. Cậu không cảm thấy điều này rất thú vị sao?"
Nghê Tử Giao trầm mặc một hồi, rồi bất ngờ vỗ tay, cùng Lâm Bội cất tiếng cườil ớn.
Vốn dĩ tưởng rằng tìm được một con mèo nhỏ biết cắn người, ai ngờ lại là một con sói con đầy da tâm.
Chủ thần vô cùng kinh hỉ.
——Dù cho vẫn còn non nớt, chiến binh giết Thần dự bị, vẫn đang nỗ lực từng ngày.