“Dư Sinh, cô đang làm cái gì vậy? Cô có đủ trình độ để ra tay không? Nếu xảy ra chuyện thì cô có chịu trách nhiệm được không?”
Giọng nữ the thé, lấn át cả tiếng ồn trong đám đông, nghe đặc biệt chói tai.
Dư Sinh cau mày, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang hùng hổ bước tới.
Cô không để tâm đến đối phương, lúc này không phải lúc tranh cãi khẩu chiến. Cô vẫn đang tiếp tục xử lý cho cậu bé, chuẩn bị tạm thời cố định vết thương.
“Phiền mọi người giúp tôi tìm một vài thanh gỗ hoặc vật gì đó có thể làm nẹp, chân đứa nhỏ này cần cố định gấp.”
Vừa rồi, không ít người tận mắt chứng kiến Dư Sinh xử lý vết thương cho cậu bé, nên dù người phụ nữ kia lên tiếng chất vấn, cũng không ai nghi ngờ cô. Rất nhanh, mọi người bắt đầu tìm giúp các vật dụng có thể sử dụng.
“Cô ơi, cái này được không ạ?”
Một bé gái chừng vài tuổi cẩn thận đưa cho cô một thanh gỗ.
Dư Sinh mỉm cười, nhận lấy: “Tốt lắm, cảm ơn cháu nhé.”
Cô vừa định dùng để cố định thì thanh gỗ trong tay đã bị người phụ nữ kia hất văng sang một bên.
Dù tính tình Dư Sinh có tốt đến mấy, đến lúc này cũng không thể nhẫn nhịn thêm.
“Tiền Hương Liên, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đúng vậy, Dư Sinh đã nhận ra người phụ nữ kia chính là Tiền Hương Liên – một quân tẩu trong đại viện, vốn từ lâu đã chẳng ưa gì cô. Hai người từng có xích mích từ thời còn học lớp huấn luyện quân tẩu. Tiền Hương Liên ngày xưa cũng từng để mắt đến Lục Huân, chỉ tiếc là Dư Sinh nhanh chân đến trước. Sau đó, Tiền Hương Liên lấy một vị liên trưởng, nghe nói đã ly dị. Trong lòng cô ta luôn ôm oán hận, nên từ đó về sau, chuyện gì cũng tìm cớ đối đầu với Dư Sinh.
“Cô hỏi tôi làm gì? Tôi mới muốn hỏi cô đấy! Dư Sinh, cô lấy tư cách gì mà cứu người?” – Tiền Hương Liên cao giọng.
“Cô mù à? Không thấy tôi đang cứu người sao?” – Dư Sinh nhặt lại thanh gỗ, tiếp tục băng bó.
Người xung quanh thấy Tiền Hương Liên còn định lao vào ngăn cản thì lập tức ra mặt ngăn lại.
“Cô là ai vậy? Sao cứ ngăn cản người ta cứu người?”
“Chính xác! Không biết cứu thì để người khác làm. Cô có thù oán gì với đứa nhỏ này à?”
Mọi người thi nhau lên tiếng, khiến mặt Tiền Hương Liên đỏ bừng.
“Không phải! Cô ta không phải người tốt đâu!” – Tiền Hương Liên cãi lại, giọng đã lạc cả đi.
“Cô tưởng mấy trò mèo của mình là có thể cứu người chắc? Tôi nói cho cô biết, nếu thằng bé này có chuyện gì, người ta không để yên cho cô đâu. Đừng có làm bộ làm tịch nữa!”
“Danh tiếng của cô ta trong đại viện rất thối nát, giờ còn làm ra vẻ thiên sứ áo trắng, ai tin nổi?” – Tiền Hương Liên châm chọc.
Nhưng mọi người chẳng ai hùa theo cô ta. Trái lại, họ càng thêm tin tưởng Dư Sinh – một người đang tận tâm cứu giúp, dù đầu vẫn còn quấn băng gạc.
Dư Sinh chuyên tâm cố định lại chân cậu bé, không để Tiền Hương Liên ảnh hưởng.
Cuối cùng, khi hoàn tất, cô đứng dậy, mặt không đổi sắc: “Cô nói đủ chưa?”
Gương mặt vốn điềm đạm, dịu dàng của cô giờ đây lạnh lẽo, khiến Tiền Hương Liên cũng hơi sợ.
“Nói đủ rồi thì tránh ra, đừng cản trở người khác đến bệnh viện.”
Đám đông phối hợp, nhanh chóng đưa cậu bé đến bệnh viện. Không ai còn thèm nhìn Tiền Hương Liên lấy một cái.
Bệnh viện ở ngay gần đó, Dư Sinh cũng đi theo.
Không ngờ Tiền Hương Liên vẫn chưa từ bỏ, cũng đi cùng tới bệnh viện.
Tại bệnh viện.
Cậu bé được đặt lên giường cấp cứu.
Vị bác sĩ cấp cứu thấy Dư Sinh thì hơi ngạc nhiên – dù không cùng phòng ban, nhưng danh tiếng của cô thì ông cũng nghe không ít: thái độ lạnh lùng, từng bị phàn nàn, nhiều chuyện không hay…
Nay thấy cô tự mình đưa người vào cấp cứu lại còn băng bó tử tế, thực sự khiến ông bất ngờ.
Ông nhìn kỹ vết băng bó: “Ai băng vậy?”
Tiền Hương Liên lập tức chen vào: “Bác sĩ, là cô ta băng đấy! Bác nhìn xem, có vấn đề gì không? Thằng bé bị thương nặng thế kia, nhỡ mà có chuyện…”
Ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khiêu khích.
Bác sĩ nhìn cô ta, nhíu mày: “Cô là người nhà?”
Tiền Hương Liên lắc đầu liên tục, còn lùi lại một bước, như thể sợ bị dính líu.
Bác sĩ không thèm để tâm đến cô ta nữa, quay sang Dư Sinh, giọng điệu dịu lại: “Bác sĩ Dư, vất vả rồi. Giờ để tôi lo tiếp.”
Dư Sinh gật đầu, báo sơ tình hình của cậu bé.
Tiền Hương Liên đứng ở một bên, mặt méo xệch.
“Bác sĩ, chẳng phải cách băng bó của cô ta có vấn đề sao?”
Bác sĩ khó chịu: “Ai nói với cô vậy? Bác sĩ Dư xử lý rất tốt. Nếu cô không phải người nhà, xin mời tránh ra, đừng cản trở tôi cứu người.”
Nói rồi ông đẩy giường cấp cứu vào trong.
Tiền Hương Liên sững người, há hốc miệng.
Người xung quanh không nhịn được, lại bắt đầu xì xào:
“Cô này rốt cuộc muốn làm gì, sao cứ thích gây chuyện thế?”
“Không cứu được người lại còn cản người khác, chẳng hiểu kiểu gì.”
Mọi người đồng thanh trách mắng, khiến Tiền Hương Liên chỉ muốn chui xuống đất trốn.
Cô ta đến gây chuyện, ai ngờ chưa cần Dư Sinh lên tiếng, đã bị đám đông mắng cho một trận.
Dư Sinh định mở miệng, nhưng đầu vẫn còn đau. Cô còn chưa kịp nói gì, đã lảo đảo rồi ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ kịp nghĩ: “Xong rồi, lại té thế này chắc đau chết mất… Có ai tốt bụng đỡ mình không?”
Trong giây phút cuối cùng, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, phảng phất mùi cỏ xanh dịu nhẹ.
Hóa ra là Lục Huân. Hôm nay anh đưa một đồng chí bị tái phát vết thương đến bệnh viện, không ngờ lại gặp cảnh Dư Sinh ngã xuống. Anh lập tức lao tới đỡ lấy cô.
Tuy nhiên, khi tỉnh lại, Dư Sinh không thấy anh đâu. Phòng bệnh cũng trống trơn.
Cô xoa trán, nhớ lại lúc ngất đi. Hình như có ai đó đỡ cô…
Cô nghĩ một hồi, chắc là người nào trong nhóm đưa cậu bé đến viện thôi.
Lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ.
Một người đàn ông lạ bước vào – ăn mặc chỉnh tề, gương mặt thanh tú, đeo kính, có vẻ là người trí thức.
Nhìn thấy Dư Sinh tỉnh lại, người đàn ông khẽ sững sờ trong chốc lát.
Gương mặt Dư Sinh tái nhợt không chút huyết sắc, trên khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay có một đôi mắt to trong veo sáng ngời, linh động khác thường.
Nhận ra mình thất thần nhìn chằm chằm người ta, Tạ Dật Thành có chút lúng túng, khẽ hít sâu một hơi, lúc này mới mở miệng: "Bác sĩ Dư."
Trước mắt đột ngột xuất hiện một người đàn ông xa lạ, Dư Sinh không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
"Bác sĩ Dư, chào cô, tôi là Tạ Dật Thành, cậu bé mà cô cứu hôm nay là cháu trai tôi."
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, thuần khiết như làn gió xuân, khiến người ta nghe vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nghe anh ta tự giới thiệu, Dư Sinh gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chào đồng chí Tạ, đứa trẻ không sao chứ?"
"Ừ, Văn Bân đã ổn rồi. Thật sự rất cảm ơn bác sĩ Dư đã ra tay cứu giúp."
"Đó là bổn phận của bác sĩ thôi."
"Dù sao đi nữa, cũng vẫn phải cảm ơn cô. Bác sĩ Dư, cơ thể cô không sao chứ?"
Dư Sinh khẽ gật đầu.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ. Tạ Dật Thành đặc biệt tới để cảm ơn cô, còn để lại rất nhiều đồ bồi bổ, khiến Dư Sinh có chút ngượng ngùng.
Sau khi hỏi thăm tình hình phòng bệnh của cậu bé, Dư Sinh để lại số đồ bổ dưỡng, một mình lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Ở cổng bệnh viện, Dư Sinh tình cờ lướt qua một người đàn ông mặc quân phục.
Một luồng hương cỏ xanh tươi mát lượn lờ quanh chóp mũi cô.
Mùi hương quen thuộc ấy khiến bước chân Dư Sinh hơi khựng lại.