Dư Sinh khựng lại, quay đầu nhìn về hướng bóng người vừa lướt qua.
Người đàn ông kia bước đi quá nhanh, lại thêm trong bệnh viện có không ít người qua lại, chẳng mấy chốc bóng dáng ấy đã bị đám đông che khuất.
Lục Huân cũng nhìn thấy Dư Sinh. Từ trước tới nay, Dư Sinh chưa từng chủ động trò chuyện với anh. Quan hệ giữa hai người chỉ là hữu danh vô thực, vì thế cả hai đều không lên tiếng chào hỏi.
Chỉ đơn giản là lướt qua nhau, như chưa từng quen biết.
Dư Sinh tưởng mình nhìn nhầm, nên cũng không suy nghĩ thêm, tiếp tục bước đi.
Khoảng một tuần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trôi qua, Dư Sinh chính thức quay lại bệnh viện làm việc.
Tuy trước đó cô có hành động cứu người rất dứt khoát, nhưng đa phần thời gian, mọi người vẫn xem cô như người trong suốt. Không ai dám chắc Dư Sinh sẽ phát điên vào lúc nào, ngay cả bệnh nhân đến khám cũng được sắp xếp cho cô rất ít.
Suốt buổi sáng, phòng khám của Dư Sinh yên ắng đến lạ thường.
Đến gần giờ nghỉ trưa, một nữ bác sĩ bước vào.
Dư Sinh theo phản xạ nhíu mày khi nhìn thấy người đó — là Tống Vãn Hà.
“Sinh Sinh, dạo này cô thế nào? Tôi bận quá, mãi không có thời gian đến thăm cô.” Tống Vãn Hà bước nhanh đến gần, thân mật nắm lấy cánh tay Dư Sinh.
Dư Sinh liếc nhìn cô ta. Ngoài chiếc blouse trắng, bên trong là váy liền thân, tóc được búi gọn gàng, còn cài một chiếc kẹp tinh tế. So với Dư Sinh, cô ta lùn hơn nửa cái đầu.
Ánh mắt Dư Sinh rơi xuống bàn tay đang nắm cánh tay mình, thản nhiên rút tay về.
Có thể làm bạn thân với nguyên chủ, Tống Vãn Hà chắc chắn không phải người đơn giản.
Cô ta tiếp cận Dư Sinh, mục đích thực chất là để đến gần Lục Huân. Dư Sinh cảm thấy nguyên chủ không phải đi tìm chỗ dựa, mà là tự tìm phiền toái. Cũng nhờ vậy mà cô càng thêm tò mò về Lục Huân.
Cho đến giờ, cô vẫn chưa thật sự gặp Lục Huân. Những ký ức về anh chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng cô muốn tận mắt xem thử người đàn ông ấy rốt cuộc có gì khiến nhiều cô gái say mê đến vậy.
Tống Vãn Hà ngoài mặt là bạn thân, kỳ thực luôn đóng vai yếu đuối, trong khi nguyên chủ thì tính tình ngang ngược. Trong mắt người khác, Dư Sinh luôn là người bắt nạt Tống Vãn Hà, còn cô ta thì yếu đuối, nhún nhường.
Từ sau khi nguyên chủ ngã cầu thang, tin đồn lan truyền, Tống Vãn Hà gần như biến mất, viện cớ bận rộn để tránh mặt, đúng chuẩn kiểu bạn bè thân ai nấy lo.
Dư Sinh mỉm cười, nhưng trong lòng lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Tống bận như vậy, tôi hiểu mà. Dù gì thì cô có đến nhìn tôi một cái, thương tích cũng không thể lành nhanh hơn.”
Tống Vãn Hà giả vờ như không nghe ra ý châm chọc, ngồi xuống cười tươi: “Sinh Sinh, đừng nói thế. Tôi thật sự bận lắm, đâu được thanh nhàn như cô.”
Lời vừa nói ra, mười phần ám chỉ.
Thái độ thì thân thiết tự nhiên, nhưng lại khiến người khác khó bắt lỗi. Dư Sinh không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn Tống Vãn Hà, ánh mắt mang theo ý cười lạnh lùng.
Tống Vãn Hà bị nhìn đến mức chột dạ, đưa tay chỉnh lại tóc: “Sinh Sinh, cô nhìn tôi vậy làm gì? Sắp đến giờ nghỉ rồi, cùng đi nhà ăn đi, lâu lắm rồi tôi chưa ăn cơm cùng cô. À đúng rồi, tôi nghe nói Lục đại ca sắp trở về. Không phải cô... Chúng ta vừa hay nói chuyện, tôi giúp cô tham mưu một chút.”
Đi ăn chỉ là cái cớ, thăm dò tin tức về Lục Huân mới là thật.
Dư Sinh chẳng muốn dây dưa thêm, huống chi hiện tại cô và Lục Huân chỉ là người dưng. Cô thu lại nụ cười lạnh nhạt: “Bác sĩ Tống, hôm nay tôi không tiện, cô cứ đi trước đi.”
Nhưng Tống Vãn Hà đâu dễ từ bỏ: “Sinh Sinh, cô làm sao vậy? Giận tôi sao?”
Dư Sinh thầm nghĩ: cô ta không nên làm bác sĩ, nên đi làm diễn viên thì đúng hơn.
Biểu cảm thay đổi chóng mặt, từ cười tươi chuyển sang tủi thân, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng Dư Sinh bắt nạt cô ta.
Cô ta rõ ràng chọn đúng thời điểm. Ngoài hành lang, nhiều người đang chuẩn bị đi ăn trưa, thấy cảnh này thì chậm bước lại.
“Lại nữa rồi, Dư Sinh lại làm Bác sĩ Tống khóc.”
“Cô ta mà thay đổi được thì tên tôi đọc ngược luôn.”
“Bác sĩ Tống tốt như thế, sao cứ bị bắt nạt vậy?”
……
Những lời xì xào vang lên, dù cách âm không tốt cũng đủ lọt vào tai.
Tống Vãn Hà nghe thấy phản ứng ngoài cửa, khoé miệng khẽ cong lên — Dư Sinh đúng là ngốc, lần nào cũng bị cô ta gài bẫy.
Cô ta luôn muốn xây dựng hình tượng trong sạch để xứng với Lục Huân. Cô ta tin rằng chỉ cần tiếp tục duy trì ấn tượng tốt, có ngày sẽ đẩy được Dư Sinh ra khỏi cuộc hôn nhân đó.
Không để Tống Vãn Hà diễn trò một mình, Dư Sinh lập tức nhập vai. Cô nhẹ nhàng nói, giọng ngẹn ngào: “Bác sĩ Tống, sao cô lại khóc? Tôi không giận cô, cô bận, không đến thăm tôi cũng chẳng sao. Tôi chỉ là lăn từ cầu thang xuống thôi, không nặng lắm, cô đừng áy náy.”
Vừa nói, nước mắt cũng rơi lã chã. Tay che nửa khuôn mặt, vẻ đáng thương hiện rõ, trên trán còn có vết thương mới lành, trông còn thảm hơn cả Tống Vãn Hà.
Người bên ngoài nghe xong, đều sững người. Bình thường Dư Sinh nổi tiếng cứng rắn, giờ lại khóc? Chắc chắn có ẩn tình.
“Không lẽ... Bác sĩ Tống thực sự không đến thăm?”
“Bác sĩ Tống chẳng phải lúc nào cũng quan tâm Bác sĩ Dư sao?”
“Tôi nhớ rõ mỗi ngày Bác sĩ Tống đều đúng giờ về, nói tăng ca chắc gì là thật?”
……
Tống Vãn Hà không ngờ Dư Sinh lại phản đòn như vậy. Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ, ngồi đó không nói nên lời.
Cô ta định thanh minh, nhưng Dư Sinh cắt lời: “Bác sĩ Tống, nơi này là bệnh viện, cảm xúc dao động mạnh không tốt. Tôi chỉ là bị đụng đầu, bác sĩ còn dặn không nên xúc động quá. Cô khóc thế này, người ngoài lại hiểu lầm tôi bắt nạt cô.”
Nói xong, cô còn làm bộ choáng váng, ngồi thụp xuống ghế.
“Bác sĩ Tống, cô cứ một tiếng Lục đại ca, hai tiếng Lục đại ca... Cô còn hỏi tôi khi nào anh ấy về, có phải hơi quá rồi không? Dù tôi và Lục Huân không thân thiết gì, nhưng cô như vậy cũng khó xử cho tôi quá... Thôi, tôi không khỏe, tôi muốn nghỉ một lát.”
Câu này vừa ra, ai cũng hiểu rõ ẩn ý. Người qua đường ăn được một miếng dưa lớn.
Ai cũng thấy rõ, Tống Vãn Hà đến không phải là để thăm hỏi mà là dò la tin tức về Lục Huân. Những lời thì thầm lúc trước bắt đầu thay đổi.
“Thì ra là có mục đích khác.”
“Trước kia tưởng Bác sĩ Tống là người tốt, ai ngờ…”
Tống Vãn Hà không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô ta cố giữ bình tĩnh: “Sinh Sinh, không phải, tôi không có ý đó...”
Nhưng Dư Sinh chẳng buồn nhìn cô ta, mặt tái nhợt, không muốn tiếp tục trò chuyện.
Cô vốn không định nhắc đến Lục Huân, nhưng hôm nay quyết định vạch trần mọi thứ, khiến Tống Vãn Hà hoàn toàn không kịp trở tay.
Tống Vãn Hà không cần nhìn cũng biết ngoài kia đang xôn xao thế nào. Trên mặt cô ta đã không giấu nổi sự khó chịu.