Tiếng gọi của Hà Vĩ Quang cắt ngang cuộc đối thoại trong phòng bệnh. Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, nơi Hà Vĩ Quang  bất ngờ xuất hiện.

Trên đầu cậu ta quấn băng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mang theo chút vội vàng. Nhìn thấy người ở cửa, mắt Dư Sinh sáng lên – đúng là trùng hợp, vừa mới nhắc đến, người liền đến.

Nhưng việc Hà Vĩ Quang  bất ngờ xuất hiện, cộng thêm những lời Dư Sinh vừa nói, khiến cho mấy người còn lại trong phòng đều bắt đầu liên tưởng.

Trương Quốc Quân nhíu mày, giọng mang theo nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”

“Báo cáo đoàn trưởng, tôi tên Hà Vĩ Quang .”

Dừng lại một nhịp, ánh mắt cậu ta lướt qua gương mặt trắng bệch của Dư Sinh.

“Đồng chí Hà mà tôi vừa nhắc với ngài… chính là người làm chứng trong chuyện này.”

Trương đoàn trưởng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hà Vĩ Quang, chờ cậu ta nói tiếp.

Dù không rõ chuyện gì xảy ra lúc nãy, nhưng từ lời Dư Sinh, Hà Vĩ Quang  cũng đoán được vài phần – cô muốn cậu ta ra mặt làm chứng.

Không chút giấu giếm, Hà Vĩ Quang  kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Vì mới tỉnh lại, thể trạng còn yếu, nên sau khi nghe xong, Trương Quốc Quân cho phép Hà Vĩ Quang  quay lại phòng bệnh nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại Dư Sinh và mấy người khác – sắc mặt ai cũng khó coi.

Những lời Hà Vĩ Quang  nói vừa rồi, chính là sự khẳng định rõ ràng: Dư Sinh bị Triệu Sơ Hạ  đẩy xuống cầu thang. Tư thế, thời gian, lời nói – tất cả đều trùng khớp.

“Không phải! Cậu ta nói dối! Các người cùng một bọn!” Triệu Sơ Hạ  đỏ hoe mắt, chỉ trích Hà Vĩ Quang  bịa chuyện.

Hà Vĩ Quang vừa quay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời buộc tội thì mặt tối sầm lại: “Đồng chí này, tôi chỉ nói sự thật. Chính tai tôi nghe thấy cô nói bác sĩ Dư không xứng với Lục doanh trưởng, còn khuyên cô ấy ly hôn. Sau đó hai người tranh chấp, và cô đẩy bác sĩ Dư xuống cầu thang.”

“Đồng chí Hà nói đúng đấy,” Dư Sinh bổ sung: “Triệu Sơ Hạ  còn nói cô ta với Lục Huân là mối quan hệ hai bên đều có tình cảm sâu đậm, khoe với tôi vật đính ước của hai người – còn để trong túi áo kia kìa.”

Triệu Sơ Hạ  ngớ người, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh như vậy.
Cô ta còn chưa kịp lấy lại vật chứng trong túi áo, giờ chỉ có thể theo phản xạ ôm chặt túi, che lại.

Giọng cô ta cao hơn, có phần hoảng loạn: “Dư Sinh, cô đừng vu khống! Chính cô không cam lòng, lại còn kéo tôi vào!”

“Thế oan uổng có hay không, lấy ra cho mọi người xem chẳng phải rõ sao?” Dư Sinh cười nhạt nhìn phản ứng của Triệu Sơ Hạ  – tâm lý kém thật, biểu hiện này khác gì "không đánh đã khai"?

Triệu Sơ Hạ  càng hoảng, tay ôm túi chặt hơn.

Vương chủ nhiệm nhìn thấy biểu hiện của cô ta, giọng trầm xuống: “Tiểu Triệu hộ sĩ, lấy ra cho mọi người xem.”

“Không phải... tôi không có…” Triệu Sơ Hạ  đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Vương chủ nhiệm và y tá trưởng Lý Nhã Phương, hy vọng họ nói giúp mình.

Nhưng lúc này, ai cũng ngại ngần. Lý Nhã Phương không dám mở miệng, còn Vương chủ nhiệm thì nghiêm nghị: “Cô lấy ra thì có thể chứng minh trong sạch, sao phải do dự?”

Cả hai đều thúc ép cô ta lấy ra.

Cuối cùng, dưới áp lực, Triệu Sơ Hạ  run run lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi – một góc khăn thêu rõ ràng hai chữ “Huân”.

Dư Sinh mặc dù muốn vạch trần Triệu Sơ Hạ , nhưng cũng không định để Lục Huân bị liên lụy – dù sao anh đúng là một quân nhân ưu tú.

“Báo cáo đoàn trưởng, Vương chủ nhiệm, tôi vẫn muốn nói rõ một câu. Lục Huân xuất thân nông thôn, nhưng cũng không đến mức hiểu trò khăn tay này. Đây chắc là đồng chí Triệu Sơ Hạ  đơn phương, nhìn vật nhớ người thôi.”

Giọng điệu của Dư Sinh đầy vẻ khinh thường, nhưng lại như đang “giải thích hộ” Lục Huân. Cô không làm ầm ĩ như nguyên chủ, mà lại bắt chước giọng điệu của nguyên chủ – ngoài mặt giúp đỡ, nhưng thực chất vẫn là xem thường.

Lời vừa nói ra, ánh mắt Vương chủ nhiệm và Lý y tá trưởng nhìn cô lập tức trở nên khó chịu – quả nhiên vẫn là cái người coi thường người khác.

Chỉ có Trương đoàn trưởng là liếc nhìn cô đầy ẩn ý.

Chứng cứ, nhân chứng đều có đủ, Triệu Sơ Hạ  cứng họng. Cô ta cắn môi, cúi đầu, hai bím tóc rũ xuống trước ngực, trong mắt ngấn lệ – bộ dạng này càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Nhìn qua, giống như người sai là Dư Sinh vậy.

“Bác sĩ Dư, Triệu hộ sĩ chắc không cố ý đâu. Hay là… để cô ấy xin lỗi, cô cũng đừng truy cứu nữa…” Lý Nhã Phương vẫn cố làm người hòa giải, quên mất rằng hành vi của Triệu Sơ Hạ  tồi tệ đến mức nào.

Trương Quốc Quân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Đồng chí Lý, lời này sai rồi. Ý đồ phá hoại hôn nhân của quân nhân, mưu hại gia quyến của quân nhân – không thể chỉ xin lỗi mà cho qua được.”

Một câu nói, lập tức thể hiện thái độ.

Nước mắt Triệu Sơ Hạ  rơi lách tách, không còn chống chế nữa, quỳ gối bên mép giường Dư Sinh:
“Bác sĩ Dư… xin lỗi cô… tha thứ cho tôi… tôi thật sự không cố ý… cầu xin cô nói giúp tôi một câu, đừng để đoàn trưởng truy cứu trách nhiệm…”

Dư Sinh tuy là bác sĩ, nhưng không phải thánh mẫu. Cô còn phải thay người khác xin xỏ?

Triệu Sơ Hạ  không chỉ muốn phá hoại hôn nhân, mà còn bị nghi ngờ có hành vi cố ý giết người.

“Triệu hộ sĩ, cô quên tôi là người thế nào rồi sao? Cô lại còn đến cầu xin tôi? Không giẫm lên cô một chân nữa là tôi đã nể mặt lắm rồi.”

Nguyên chủ tuy làm không ít chuyện xấu, nhưng nhân thiết lại rất hữu dụng – đến thời điểm mấu chốt, đây chính là lớp áo giáp cho cô.

Triệu Sơ Hạ  như bừng tỉnh từ trong mộng – đúng vậy, Dư Sinh vốn không phải người dễ bắt nạt.

Cô ta đẩy Dư Sinh xuống lầu là do nhất thời hồ đồ, giờ thì hối hận không kịp.

Dư Sinh quay sang Trương Quốc Quân:
“Trương đoàn trưởng, chuyện này đành nhờ ngài xử lý. Ngoài ra, Triệu hộ sĩ không chỉ động tay động chân với tôi, còn cố tình phá hoại quân hôn. Tôi hy vọng cô ấy viết giấy xin lỗi, dán ở đại sảnh bệnh viện để lấy lại danh dự cho tôi. Nếu không, người ảnh hưởng không chỉ là tôi mà còn cả Lục Huân.”

Vốn dĩ Vương chủ nhiệm muốn ngăn cản – không phải vì thiên vị Triệu Sơ Hạ , mà vì việc dán giấy xin lỗi ở đại sảnh bệnh viện thật sự rất nghiêm trọng.

Nhưng nghe thấy Dư Sinh nhắc đến Lục Huân, Trương đoàn trưởng không phản đối, nên ông ta cũng không nói thêm gì.

Trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc. Dư Sinh không muốn dây dưa thêm – giải quyết xong là được, đầu óc cô giờ vẫn còn rối như tơ vò.

Cô cũng không tiếp tục nằm viện.

Dư Sinh chỉ bị thương ngoài da, sự việc cũng đã giải quyết, nên buổi tối hôm đó cô làm thủ tục xuất viện.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ, cô quay về đại viện quân khu.

Dọc đường đi, không khí xã hội đậm chất niên đại.

Lúc này kỳ thi đại học mới được khôi phục vài năm, hộ kinh doanh cá thể cũng mới bắt đầu nổi lên.

Trên đường có vài cửa hàng nhỏ, nhưng vì là buổi tối nên người qua lại không nhiều. Dù vậy, không khí chất phác vẫn đậm đặc ở khắp nơi, khiến cô không khỏi xúc động.

Đẩy cửa vào, bài trí trong phòng khách đập vào mắt. Bàn ghế gỗ, ấm trà men sứ, tranh treo trên tường – tất cả đều được Dư Sinh thu vào đáy mắt.

Cũng may nguyên chủ còn khá sạch sẽ, trong nhà gọn gàng tươm tất.

Căn hộ hai phòng một phòng khách, chừng 70 mét vuông. Phòng ngủ – nguyên chủ và Lục Huân mỗi người một phòng, nằm đối diện nhau.

Dư Sinh đẩy cửa bước vào gian của mình.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, tủ quần áo, bàn và ghế – rất đơn giản, nhưng với thời đại này mà nói thì điều kiện thế này đã rất tốt, có thể coi như đầy đủ tiện nghi.

Buổi tối, Dư Sinh nằm trên giường.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rọi vào phòng, chiếu lên giường.

Cô mở to mắt, không hề buồn ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play