Suốt cả ngày hôm đó, không một ai đến thăm Dư Sinh. Có thể thấy được, nhân duyên của nguyên chủ thật sự tệ đến độ không thể chấp nhận nổi.

Mãi đến chạng vạng, trong phòng bệnh mới xuất hiện vài người.

Dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Dư Sinh lờ mờ nhận ra trong số đó có Đoàn trưởng Trương Quốc Quân của Lục Huân, Chủ nhiệm Vương của bệnh viện, Y tá trưởng Lý Nhã Phương, và cả hộ sĩ Triệu Sơ Hạ  – người đã đẩy nguyên chủ ngã xuống cầu thang.

Dư Sinh ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn bốn người bước vào.

“Bác sĩ Dư, thương thế của cô thế nào rồi?” Người mở lời đầu tiên là Đoàn trưởng Trương. Tuy ông ta không hề đánh giá cao Dư Sinh, nhưng dù gì cô cũng là người nhà của cấp dưới mình. Lục Huân lại đang được điều động đi học nâng cao từ quân khu, nếu người nhà anh gặp chuyện mà ông không quan tâm, thì cũng không biết ăn nói sao.

Nghe thấy kiểu câu hỏi công thức, Dư Sinh mím môi đáp: “Cảm ơn Đoàn trưởng đã quan tâm, tôi đã đỡ nhiều rồi.”

Giọng nói cô bình tĩnh đến lạ thường, khiến mấy người đều có chút bất ngờ. Rốt cuộc họ đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một màn náo loạn, ai dè lại gặp được một Dư Sinh khác hẳn ngày thường.

Mấy người khẽ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trương Quốc Quân phản ứng trước: “Không sao là tốt rồi. Lục Huân cũng có thể yên tâm học hành.”

Họ đến đây không phải là không có mục đích, chẳng qua gần đây có lời đồn lan truyền, Trương Quốc Quân mới tới để xác nhận tình hình và đưa ra quyết định.

Dù gì Lục Huân cũng đang trong thời gian đánh giá, chuyện học nâng cao không thể tùy tiện. Tương lai anh vốn rất hứa hẹn, nếu lần này làm tốt, con đường phát triển về sau sẽ rộng mở hơn.

Nếu giờ phút này Dư Sinh gây chuyện, đúng là được chẳng bằng mất.

Dư Sinh không ngốc, cô hiểu rõ ý đồ của Trương đoàn trưởng. Huống chi cô không phải nguyên chủ. Mà kể cả là nguyên chủ đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã đến mức phải giả bệnh để lừa Lục Huân trở về.

Với tình hình hiện tại, xem ra cô y tá kia đã tung tin đồn rất nhanh và đúng chỗ.

Ban đầu Trương Quốc Quân còn tưởng rằng Dư Sinh sẽ làm ầm lên.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô phát tác, trái lại còn điềm đạm nói: “Đoàn trưởng nói đúng, tôi vốn chẳng có việc gì lớn. Không cần Lục Huân trở về. Chỉ không rõ mấy vị hôm nay đến đây là vì chuyện gì? Tôi thấy Triệu hộ sĩ cũng có mặt, chẳng lẽ là đến lấy lại công bằng cho tôi?”

Câu này vừa ra khiến mấy người đều sững sờ. Chủ trì công đạo? Là công đạo gì?

“Bác sĩ Dư, cô đang nói gì thế?” Triệu Sơ Hạ  vốn đang chột dạ, thiếu kiên nhẫn liền lên tiếng trước.

Dư Sinh kéo nhẹ khóe môi: “Triệu hộ sĩ, chẳng phải cô rõ ràng nhất sao?”

Triệu Sơ Hạ  lùi một bước, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh: “Ai mà chẳng biết bác sĩ Dư vì muốn Lục doanh trưởng trở về mới cố tình ngã từ cầu thang xuống? Giờ lại còn muốn đổ lên đầu tôi?”

Nụ cười trên môi Dư Sinh càng thêm rạng rỡ, rõ ràng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng thần sắc này lại khiến cô trông nổi bật khác thường.

Mấy người nhìn nhau, cảm giác Dư Sinh có chút không giống ngày thường.

“Triệu hộ sĩ, sao cô lại vội vã như thế? Tôi còn chưa nói gì mà cô đã khẳng định tôi bị ngã là chuyện có thật?”

Trương Quốc Quân nghe đến đây cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Vốn dĩ ông chỉ định đến xem tình hình rồi khuyên nhủ vài câu, không ngờ câu chuyện lại có nhiều ẩn tình như vậy.

Ông nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị tràn ngập áp lực quân nhân: “Bác sĩ Dư, đồng chí Triệu, chuyện này là thế nào?”

Triệu Sơ Hạ  sợ Dư Sinh lên tiếng trước nên vội vã nói: “Đoàn trưởng, tôi cũng không biết bác sĩ Dư bị sao nữa. Té một cái mà bắt đầu nói năng lộn xộn, rõ ràng là muốn đổ tội lên đầu tôi!”

Nói rồi, cô ta cúi đầu ra vẻ uất ức, như thể Dư Sinh đang vô cớ gây chuyện.

Nụ cười của Dư Sinh tan biến, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Tôi đổ tội lên đầu cô? Triệu hộ sĩ thích Lục Huân, đẩy tôi ngã từ trên cầu thang xuống, chuyện nghiêm trọng như vậy mà cô bảo là tôi vu khống?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trương Quốc Quân, Vương chủ nhiệm và Lý Nhã Phương đều thay đổi. Nếu đúng như lời, chuyện này đã chạm đến mức độ nghiêm trọng.

“Bác sĩ Dư, đừng nói linh tinh. Ai thích Lục doanh trưởng? Rõ ràng là cô giả vờ bị thương để lừa anh ấy về, bây giờ lại muốn đổ hết cho tôi, sao có thể như vậy?”

Triệu Sơ Hạ  không kiềm được mà lớn giọng phản bác.

Nhưng lời tiếp theo của Dư Sinh lại khiến cả bốn người sửng sốt: “Danh tiếng của tôi thế nào, ai mà không biết? Tôi gả cho Lục doanh trưởng chỉ vì thân phận và địa vị của anh ta. Cả đại viện quân khu đều biết tôi không thích Lục Huân. Tôi giả vờ bị thương để lừa anh ta về? Triệu hộ sĩ, lý do này liệu có đủ vững không?”

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau. Lời Dư Sinh nói là sự thật. Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thừa nhận điều đó, nay lại đột nhiên thẳng thắn đến bất ngờ. Chẳng lẽ là do ngã mà đầu óc có vấn đề?

Tuy vậy, Lý Nhã Phương lại có xu hướng tin lời Dư Sinh hơn một chút. Triệu Sơ Hạ  là thuộc cấp của cô ta, tâm tư cô thế nào, ít nhiều gì cô ta cũng hiểu. Cộng thêm phản ứng chột dạ ban nãy, chuyện này tám chín phần là thật.

Dù vậy, đứng giữa Dư Sinh và Triệu Sơ Hạ , Lý Nhã Phương vẫn thiên về người của mình.

“Bác sĩ Dư, chắc là có hiểu lầm gì đó. Hơn nữa không có chứng cứ rõ ràng…”

Chưa dứt lời, đã bị Dư Sinh cắt ngang bằng giọng lạnh lùng: “Đoàn trưởng Trương, tôi tin ông sẽ cho tôi một lời công đạo. Ai nói tôi không có bằng chứng? Lúc tôi ngã, có một đồng chí nhỏ bị thương cũng đang ở đó. Góc nhìn của cậu ta vừa vặn có thể thấy toàn bộ sự việc. Nếu là người của quân khu, tôi tin đoàn trưởng không khó để tìm ra.”

Nghe thấy còn có nhân chứng thứ ba, Triệu Sơ Hạ  như bị đổ một gáo nước lạnh, toàn thân cứng đờ.

Sắc mặt Trương đoàn trưởng càng thêm nghiêm nghị, giọng nói cũng trầm xuống:
“Bác sĩ Dư, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng và cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”

Triệu Sơ Hạ  nghe xong chỉ càng thêm hoảng loạn.

Chủ nhiệm Vương cũng phụ họa thêm một câu. Dù ông ta nghiêng về phía không tin Dư Sinh, cho rằng cô tự biên tự diễn, nhưng dù sao chuyện chưa rõ ràng, vẫn nên điều tra trước cho chắc.

Hai lãnh đạo đều đã lên tiếng, Lý Nhã Phương cũng không dám nói thêm gì.

Dư Sinh thản nhiên gật đầu: “Vậy làm phiền Đoàn trưởng và Chủ nhiệm. Đồng chí kia vẫn đang nằm viện, tôi tin chỉ cần một chút thời gian là có thể làm rõ.”

Ngay lúc đó, bên ngoài phòng bệnh, cậu binh sĩ mà Dư Sinh nhắc đến bỗng tỉnh lại.

Hôm trước cậu ta bị chấn thương đầu trong lúc huấn luyện nên vào bệnh viện kiểm tra, sau đó bất ngờ ngất đi. Nhưng trước lúc ngất, cậu đã kịp nhìn thấy cảnh Dư Sinh bị đẩy xuống cầu thang.

Dù cậu ta không thích Dư Sinh – cảm thấy cô không xứng với Lục doanh trưởng – nhưng dù sao hai người đã là vợ chồng, việc bị đẩy như vậy cũng không thể xem nhẹ.

Vừa tỉnh lại đã nghe người ta bàn tán Dư Sinh tự ngã để lừa Lục Huân trở về, cậu ta đã sốt ruột không chịu nổi.

Không kịp nghĩ nhiều, vừa tỉnh là cậu ta vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh. Ai ngờ chưa đi được bao xa đã thấy ngay Trương đoàn trưởng trong một phòng bệnh gần đó.

“Báo cáo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play