Chương 4
Tiếng chuông tan học là thứ adrenalin vô hình trong y học, đám học sinh sôi nổi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tinh thần phấn chấn, đều là chim sổ lồng tung cánh bay lượn, lồng sắt không giữ nổi chúng.
Ứng Vũ Trạch không lấy bài tập, cặp sách cũng không đeo, Quý Tiểu Minh dù sao cũng lấy một quyển sách về cho mẹ có cái mà nói, "Ứng ca, anh hơi quá đáng rồi đấy."
Ứng Vũ Trạch đi ra ngoài, "Quá đáng chỗ nào?"
"Anh không mang sách vở về nhà à, tôi còn mang một quyển về đấy."
Ứng Vũ Trạch nhìn quyển sách Ngữ văn trong tay hắn, "Tôi không có thói quen đọc truyện kể trước khi ngủ."
"……"
Đèn đường trong sân trường bật sáng, nhìn thoáng qua là thấy đoàn quân học sinh tiến về phía cổng trường, Ứng Vũ Trạch vội vàng lấy chìa khóa đi lấy xe máy, trong trường học học sinh đi xe đạp điện và xe đạp không ít, khu vực phía bắc trường có bãi đỗ xe riêng cho học sinh.
"Thiến Thiến, có chuyện gì to tát đâu, lát nữa tôi đưa cậu đi hóng gió, gió thổi qua là hết mọi phiền lòng ngay."
Một nữ sinh cưỡi chiếc xe máy điện màu hồng nhạt của mình, đưa tay trao mũ bảo hiểm cho bạn học đứng bên cạnh, bạn học tâm trạng không tốt, bãi đỗ xe sợ xảy ra va chạm, đèn chiếu sáng rất nhiều, mấy ngọn đèn vừa sáng vừa dày đặc, là một đêm sáng độc đáo, đương nhiên muỗi cũng nhiều.
Phương Nguyệt Thiến khóc cả đêm, đôi mắt sưng húp không mở ra được, quầng thâm mắt đỏ ửng, cả người không có chút tinh thần.
"Khóc nữa là không xinh đẹp đâu." Bạn học dọa cô.
Phương Nguyệt Thiến ngày thường rất chú trọng vẻ đẹp, vừa nghe vội vàng hỏi, "Tớ bây giờ xấu lắm hả?"
"Không xấu, nhưng không xinh đẹp, cậu là hoa khôi xinh đẹp nhất lớp tớ đấy."
Hoa khôi lớp năm.
Tai Ứng Vũ Trạch khẽ động, anh đá chống xe, đội mũ bảo hiểm phóng ra khỏi khu vực bãi đỗ xe, cả người anh quá mức nổi bật, Phương Nguyệt Thiến thấy vậy lại mím môi, âm thầm buồn bã cúi đầu.
Ứng Vũ Trạch về đến nhà là mười rưỡi tối, Ứng Thắng Quân vẫn chưa ngủ, thứ hai buổi sáng cô bé mới phải về trường tiếp tục cuộc sống nội trú, nghe thấy tiếng động Ứng Vũ Trạch về liền từ trong phòng ra đón hắn.
"Anh về rồi."
Hiếm lạ, Ứng Thắng Quân ngày thường khi nào cố tình đợi anh, cô bé cười hì hì, không phải thái độ khinh thường anh như ngày thường, vô sự hiến ân cần ắt có gian.
Ứng Vũ Trạch dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đối phương chắc chắn có việc cầu anh, "Chuyện gì?"
Ứng Thắng Quân huých huých vai anh, "Em nghe nói bữa sáng ở cổng trường các anh khá ngon, anh mỗi ngày mua chút mang đến trường ăn đi, đừng có hay bỏ bữa sáng nữa."
Ứng Vũ Trạch khoanh tay, nhướng mày nhìn cô bé, "Quan tâm anh vậy cơ à?"
Ứng Thắng Quân cọ tới cọ lui nói tiếp, "Tiện thể mang cho anh Tiểu Quân một phần nữa."
Ứng Vũ Trạch cười lạnh, anh biết ngay mà, nhớ đến dáng vẻ đáng thương muốn chết của hoa khôi lớp năm ở bãi đỗ xe, đều là người thích Chu Quân, Ứng Vũ Trạch vô thức liên tưởng đến Ứng Thắng Quân, Chu Quân cứng nhắc vô tình, thích anh làm gì.
Em gái thích Chu Quân, anh tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra.
"Không mang, anh không ăn sáng."
"Đừng mà, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, anh không biết viêm ruột thừa gì đó là do không ăn sáng gây ra sao?" Ứng Thắng Quân nói, "Anh trước đây không muốn ăn, anh Tiểu Quân mỗi ngày đến trường sớm làm trực nhật sinh không có thời gian ăn, vậy anh mua hai phần, đợi anh ấy làm xong trực nhật sinh tranh thủ vài phút ăn sáng cùng nhau, quá hoàn hảo đi."
Hoàn hảo ở đâu? Hoàn hảo là anhmua bữa sáng cho Chu Quân còn phải ba ba đưa qua.
Đến lúc đó có lẽ còn bị gán cho cái tội hối lộ hội trưởng Hội Học Sinh rồi trừ của anhhai điểm.
Không đúng, người khác trừ hai điểm, anhbị trừ năm điểm.
"Không có cửa đâu." Ứng Vũ Trạch lòng tan nát cõi lòng, nhắc nhở Ứng Thắng Quân, "Em đừng thích Chu Quân, cậu ta không phải người tốt."
"Anh Tiểu Quân sao lại không phải người tốt!" Ứng Thắng Quân chưa kịp nói hết câu, Ứng Vũ Trạch đã đóng sầm cửa phòng.
Đóng cửa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng Ứng Thắng Quân ở ngoài cửa gào khóc om sòm, "Anh Tiểu Quân tốt thế anh không biết!"
"Tốt cái rắm."
Ứng Vũ Trạch vén áo vừa cởi vừa đi vào phòng tắm, mười lăm phút sau một làn hơi nước nóng hổi bốc lên, Chu Quân mười hai giờ đêm đèn phòng vẫn sáng trưng học bài, cậu mười rưỡi về đến nhà, mười giờ năm mươi tắm xong, mười giờ năm mươi mốt đã lên giường ngủ.
Chu Quân học đến mười hai giờ đèn dầu vẫn sáng, ai quản cậu ta, lão tử ngả đầu là ngủ.
Ứng Vũ Trạch thân thể tốt, chất lượng giấc ngủ cao, không hai phút đã ngủ say như chết, anh coi trọng sự riêng tư cá nhân, ngày thường ở nhà không có ai không được anh đồng ý tự tiện xông vào phòng, càng không thể có ai mở đèn phòng anh khi anh đang ngủ.
Cho nên, tình huống hiện tại là thế nào?
Ứng Vũ Trạch bị ánh đèn sợi đốt màu vàng chiếu thẳng vào mặt làm tỉnh giấc, vẫn còn buồn ngủ, bị quấy rầy giấc ngủ ngon khiến tâm trạng anh tụt xuống vực thẳm.
Ai vào phòng anh?
Đè nén cơn giận, chiều cao không phải 1 mét 88 quen thuộc, tầm nhìn có thể thấy một đống chân ghế chân bàn, ngẩng đầu lên thấy chiếc bàn học và ghế cao ngất như trời, Ứng Vũ Trạch đứng tại chỗ như người gỗ, không được nói không được nhúc nhích.
Tình huống thế nào? anh còn chưa tỉnh hay là ngủ mê man?
Nơi anh đứng là phòng ngủ của ai đó, chủ nhân căn phòng có thể thấy là một học sinh, bàn học đối diện cửa sổ, cặp sách một quai treo cố định trên lưng ghế, bên phải là một chiếc giường đơn, chăn nệm phong cách hỗn loạn, ga trải giường màu xám đậm phối với chăn hoa nhí đồng quê, lọ hoa dại cắm một bông hồng lớn.
anh giống như biến thành một con kiến, tất cả mọi thứ đối với anh đều quá lớn, anh đứng ở mép giường, thậm chí không nhìn thấy mặt giường.
Ứng Vũ Trạch không rõ nguyên nhân, cho đến khi anh há miệng nói một câu.
Ứng Vũ Trạch:……
Ầm! Một con chó béo như tên lửa xông ra khỏi cánh cửa phòng ngủ hẹp trên lầu hai, nhanh như chớp lao ra ngoài, hai tai vểnh ngược ra sau, bốn chân ngắn ngủn cùng lúc sử dụng, trong lúc loạn xạ cả người chó bay lên không trung, bằng ưu thế tứ chi bẩm sinh, độ cao bay lên đạt đến hai mươi centimet đáng kinh ngạc.
Không đúng, không đúng!
Bố cục tầng hai chật chội, một phòng ngủ đơn một phòng vệ sinh là toàn bộ, cửa song song ở một mặt tường, bên trái là cầu thang hẹp cao dẫn xuống tầng một.
Thân thể hiện tại của Ứng Vũ Trạch đối diện với cầu thang cao mấy mét như độc thân nhảy xuống vực sâu, chạy đến cửa cầu thang tốc độ không giảm, não chó của anh không hề suy nghĩ, trực tiếp bước chân bay xuống.
Trên thế giới không có khó khăn đáng sợ, chỉ có chó dũng cảm.
Một trận đất rung núi chuyển xuống tầng một, Ứng Vũ Trạch chạy nạn như bay đến đây, còn chưa kịp nhìn rõ bố cục trong phòng đã thấy gương, một tấm gương to lớn hùng vĩ như tòa nhà cao tầng.
anh uốn éo uốn éo nhanh chóng đi qua, trong gương thấy được bộ dáng hiện tại của mình.
Khuôn mặt đẹp trai khiến bà lão tám mươi tuổi cũng phải hét chói tai biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt chó ngây thơ chất phác, tứ chi nhỏ bé, thân hình mập mạp còn có cái mông hình trái tim kiều diễm.
Ứng Vũ Trạch hít một hơi khí lạnh, anh vậy mà biến thành một con Corgi mông to!
Chải tóc gọn gàng, mặc đồng phục bảo vệ chỉnh tề, Tôn Tiếu vừa muốn thay giày ra cửa trực ca đêm liền nghe thấy phía sau một tiếng động lớn như sét đánh, quay đầu lại, con Corgi mới nuôi được một tháng trong nhà đang bước những bước ngắn ngủn tới tới lui lui trước gương, thậm chí còn lầm bầm lầu bầu với chính mình trong gương.
"Uông?"
"……"
"Gâu!"
Tôn Tiếu đi tới, "Đại Tráng làm sao vậy? Đói bụng à?"
Corgi không có sở thích gì, chỉ thích ăn khuya vào lúc đêm khuya tĩnh lặng.
Nó là do Chu Quân ôm về vào kỳ nghỉ hè, Tôn Tiếu hiếm khi được nghỉ phép về nhà liền thấy trong sân nhỏ có thêm một con chó, lúc đó Chu Quân sang nhà bên sửa radio cho bà nội không có ở nhà, Tôn Tiếu tưởng chó nhà ai chạy vào, Chu Quân về nói với bà mới biết là chó nhà mình.
Móng vuốt trắng, lông màu vàng trắng xen kẽ như đám mây, tai vểnh nhọn, là một con Corgi cụt đuôi.
Chu Quân là một đứa trẻ có trách nhiệm, Tôn Tiếu biết cậu muốn nuôi chó nên không phản đối.
Mỗi con chó vàng đều có một cái tên thống nhất, "Phú Quý Nhi."
Tôn Tiếu vẫn luôn gọi Corgi như vậy.
Ứng Vũ Trạch sau khi nhìn thấy Tôn Tiếu thì cả người chó đều không ổn, bà nội nhà bên cạnh, vậy đây chẳng phải là!
"Mẹ, con nói rất nhiều lần rồi, nó tên là Đại Tráng."
Chu Quân rửa xong cốc sữa bò từ trong bếp đi ra, mặc đồng phục ngắn tay và quần, chân đi đôi dép lê cao su hình mèo lớn.
Tôn Tiếu vỗ trán, "Mẹ hay quên, hồi nhỏ chó trong thôn đều gọi là Phú Quý Nhi, thấy nó là muốn gọi tên này."
Bà lập tức sửa miệng, "Đại Tráng vừa rồi đột nhiên từ trên lầu chạy xuống làm mẹ giật cả mình, chắc là đói bụng."
Ngày thường Corgi hay ăn cơm vào giờ này, bây giờ đói bụng, Chu Quân không chút bất ngờ, lấy gói thức ăn cho chó từ ngăn tủ trên tường xuống, chuẩn bị cho chó ăn.
"Đại Tráng lại đây."
Cậu thuần thục làm động tác "tới" với Corgi, chỉ thấy Corgi đứng im không nhúc nhích.
Hả? Mọi khi đã sớm chạy đến bên bát cơm chờ ăn rồi.
Chu Quân cầm thức ăn cho chó đi đến bên cạnh chó, ai ngờ Corgi lại lùi một bước, cậu phát hiện có gì đó không đúng, ngồi xổm xuống.
Corgi ngẩng đầu mắt liếc xéo nhìn người, tròng mắt lộ ra lòng trắng ở bên cạnh, giống như phim hoạt hình Mỹ, đầu hơi nghiêng, cổ có ba ngấn mỡ.
Nhìn Corgi mắt liếc xéo cổ ngấn mỡ nhìn người, Chu Quân nghĩ: Hôm nay ánh mắt nó sao mà kỳ lạ vậy.
"Tiểu Quân, mẹ đi rồi." Tôn Tiếu thay giày xong ra cửa, nhìn đồng hồ, không đi nữa là muộn.
"Vâng."
Chu Quân đi tiễn Tôn Tiếu, đi đi về về chưa đến hai phút, Ứng Vũ Trạch không kịp chạy trốn.
Biến thành chó của Chu Quân nuôi, chuyện này còn khó chịu hơn cả muốn anh chết. Sự đời mệt mỏi, ông trời trêu ngươi nhân loại. Ông trời, ta hận!
Ứng Vũ Trạch ủ rũ cụp đuôi bò trên mặt đất, tai và đuôi là biểu hiện cảm xúc của chó, Corgi cụt đuôi, tai thành màn hình cảm xúc duy nhất, hai tai nhỏ xíu rũ xuống bẹp dí.
Chu Quân muốn cho chó ăn nên cầm bát cơm của nó lại đây, xé toạc túi thức ăn cho chó dùng cốc đong hai cốc đổ vào bát.
Hạt thức ăn màu nâu xếp thành một ngọn núi nhỏ trong bát, Chu Quân đẩy bát đến trước mặt Ứng Vũ Trạch.
Ứng Vũ Trạch vung đầu chó, anh chỉ là biến thành chó chứ không phải chó thật, muốn anh ăn thức ăn cho chó, không có cửa đâu!
"Sao lại không ăn?"
Ứng Vũ Trạch lười phản ứng cậu, Chu Quân thấy chó không ăn liền ngồi xổm bên cạnh anh không đi nữa, sự khác thường này làm Ứng Vũ Trạch có chút thụ sủng nhược kinh.
Trên mặt suốt ngày không biểu tình, đối người đều khinh thường một cái, cư nhiên lại quan tâm động vật. Chính xác hơn thì, Ứng Vũ Trạch ngoài ý muốn Chu Quân có tình yêu, chó không ăn cơm còn ngồi bồi.
Anh không phải chưa từng nuôi thú cưng, khi còn nhỏ nuôi một con chim, không ăn cơm thì sốt ruột, thậm chí còn khẽ khàng dỗ dành như dỗ tổ tông ăn thêm một chút.
Chu Quân cũng sẽ dỗ chó ăn cơm sao?
Hiện tại hắn là chó, tưởng tượng đến Chu Quân dỗ hắn, lông trên người đều dựng hết cả lên.
Đừng làm thế, không ăn kiểu đó. Hắn nhìn Chu Quân, phát hiện người ngồi xổm bên cạnh hắn cũng không có ý định dỗ hắn, năm ngón tay thon dài cầm chiếc điện thoại ấm áp lướt xem gì đó.
Gặp khó khăn, việc nên làm không phải cầu xin ông trời chờ đợi phép màu, mà là tìm ra biện pháp giải quyết.
Con Corgi này một tháng trước hắn ôm về nhà đã làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, không có bệnh, bây giờ không ăn cơm, khả năng duy nhất là ngán thức ăn cũ, không thích ăn nữa.
Bây giờ đã tối muộn, các cửa hàng thú cưng đều đóng cửa, hắn không có cách nào đổi thức ăn mới cho chó.
Chu Quân trực tiếp tìm kiếm trên trình duyệt: Chó ngoài thức ăn hạt còn thích ăn gì?
Vẻ mặt hắn quá nghiêm túc, khiến Ứng Vũ Trạch có chút tò mò, bản năng giơ chân trước lên, duỗi cổ ra xem, nhìn thấy nội dung tìm kiếm của Chu Quân và câu trả lời của trình duyệt, hắn liền chui đầu vào bát thức ăn của chó.