Ứng Vũ Trạch dẫn theo Ứng Thắng Quân đến MacDonald, xem giao diện đặt đồ ăn trên điện thoại, Ứng Vũ Trạch hỏi cô, “Ăn ở đây hay là mang đi?”
Ứng Thắng Quân không chút do dự, “Mang đi, đến nhà bà ăn.”
Ứng Thắng Quân đi thăm bà ngoại còn thường xuyên hơn Ứng Vũ Trạch, cứ hai tuần lại đến một lần, trò chuyện cùng bà hoặc làm bài tập dưới gốc cây hòe trong sân nhỏ.
Làm bài tập ở ngõ Anh Vũ yên tĩnh hơn nhiều so với ở nhà, cô về nhà viết bài còn bị cậu em quấy rầy bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có được sự nhàn nhã thanh tĩnh như ở trong sân nhỏ.
Nhìn Ứng Vũ Trạch đặt xong phần ăn cho hai người rồi chuẩn bị thanh toán.
“Á!”
Ứng Vũ Trạch giật mình, “Sao thế? Em kêu gì?”
Ứng Thắng Quân giật lấy điện thoại của anh, “Đặt phần ăn cho hai người không đủ đâu, anh đặt thêm cho em một cái combo gia đình nữa.”
“Em là heo à? Ăn nhiều như vậy?”
“Bảo anh đặt thì anh cứ đặt đi, lắm lời thế.”
Ứng Vũ Trạch động ngón tay đặt xong đồ ăn, “Đến lúc đó tiêu chảy đừng có bảo anh bỏ thuốc.”
Ứng Thắng Quân ngày thường không ăn đồ ăn nhanh nhiều, không giống Ứng Vũ Trạch hồi nhỏ sau cơn mưa còn nghịch bùn ven đường, hễ người khác không chú ý là nhét hai miếng vào miệng, có một cái dạ dày sắt đồng.
Mang theo hộp cơm, hai anh em đi đến ngõ Anh Vũ, lúc đó bà ngoại đang tưới hoa trong sân, vòi nước cao su nối với vòi nước giếng ngầm, cột nước phun ra dưới ánh nắng hình thành một dải cầu vồng nhỏ.
Ứng Thắng Quân chào bà ngoại, đặt MacDonald lên chiếc bàn gỗ tròn dưới gốc cây hòe trong sân.
“Bà ơi, anh Quân có ở nhà không ạ?”
Dạo gần đây hay hỏi anh Chu Quân, bình thường Ứng Thắng Quân làm bài tập, nếu Chu Quân rảnh sẽ qua cùng viết, nếu không thì Chu Quân còn có thể dạy cô.
Bà ngoại nói: “Chắc là ở nhà, sáng sớm không thấy cậu ấy ra ngoài.”
Ứng Thắng Quân vừa quay đầu định chạy đi đã bị Ứng Vũ Trạch giữ lại, “Cơm không ăn, vội cái gì?”
“Em gọi anh Quân cùng ăn, chia sẻ hiểu không.” Ứng Thắng Quân hừ anh, “Em không có ăn một mình như anh đâu.”
“……”
Hồi nhỏ ăn bùn ven đường, anh nên bỏ túi mang về cho Ứng Thắng Quân một ít mới phải.
Ứng Vũ Trạch nghe bốn chữ "anh Quân" mà ghê tởm quá đỗi, không quen Ứng Thắng Quân gọi ai mà nũng nịu đến vậy.
Ứng Thắng Quân đi qua nhà bên tìm Chu Quân, Ứng Vũ Trạch thì để mắt đến vòi nước trong tay bà ngoại, vừa hay lấy ra rửa xe.
“Dì Tôn, cháu đến ạ.”
Ứng Thắng Quân đi vào sân nhà Chu Quân, Tôn Tiếu đang lấy chăn ra phơi, chú chó Corgi mập ú chạy quanh chân cô, hôm nay trời nắng đẹp, buổi sáng tươi tắn làm nền cho trời càng xanh, thấy cô bé đi vào kinh ngạc kêu lên: “Ôi chao, Tiểu Hảo đến kìa.”
“Vâng ạ.” Ứng Thắng Quân đi đến bên cạnh Tôn Tiếu, “Dì Tôn, lâu rồi không gặp dì.”
“Dì mới được nghỉ hai ngày nay, đến tìm Tiểu Quân hả?”
“Vâng ạ, anh Quân đâu rồi ạ, cháu tìm anh ấy cùng về nhà cháu làm bài tập.”
“Cậu ấy ở trong nhà đang giặt giày đấy, đi đi, nếu cháu không đến tìm chắc cậu ấy ở nhà cả ngày mất.”
Ứng Thắng Quân nhìn chú chó Corgi trên mặt đất thấy người đến liền trốn sau chân Tôn Tiếu, “Dì Tôn, nhà dì nuôi chó con ạ?”
“Tiểu Quân tự ôm về không biết từ đâu, mới nuôi được một tháng.”
Thấy chó nhát người, Ứng Thắng Quân cũng không nói muốn sờ, như con bướm bay vào nhà tìm Chu Quân, “Anh Quân ơi.”
Chu Quân ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chậu nước nhựa màu đỏ đặt giữa hai cẳng chân, mặt nước nổi một lớp bọt trắng dày đặc, anh xắn ống quần mặc áo ngắn tay cúi đầu giặt giày, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, “Chào em.”
Ứng Thắng Quân gật đầu cũng đáp lại một câu, “Chào anh.”
Mỗi lần chào Chu Quân, đối phương đều sẽ nói "chào em" trước. Ứng Thắng Quân cảm thấy anh ấy lễ phép, cô bé ngày thường ít biểu lộ cảm xúc, trông có vẻ khó gần, nhưng ở bên người quen lại rất nhí nhảnh.
“Anh Quân ơi, anh qua nhà em đi, chúng ta cùng nhau làm bài tập, tuần này bài tập của em nhiều lắm.”
Chu Quân không do dự, “Được, đợi anh giặt xong giày sẽ qua.”
“Vậy em ở đây đợi anh.”
Ứng Vũ Trạch mặc áo ba lỗ đen phối quần dài, cầm vòi nước bà ngoại hay dùng tưới hoa rửa xe trong sân, nước giếng lạnh lẽo, xối vào lòng bàn tay mềm mại như tơ lụa, thoải mái vô cùng.
Anh nghiêng đầu nhìn sang phía đối diện, Ứng Thắng Quân đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về.
Vừa nghĩ xong, phía đối diện đi ra hai bóng người, Ứng Thắng Quân ở phía trước vừa nói vừa cười, Chu Quân im lặng lắng nghe cô nói chuyện, không biết đến đoạn nào thú vị mà khẽ cười hai tiếng.
Kỳ lạ thật, hóa ra cũng biết cười cơ đấy.
Chu Quân đi vào sân nhà bên cạnh, khi nhìn thấy Ứng Vũ Trạch đứng trong sân nụ cười liền tắt ngấm, vẻ mặt thu lại không cười nữa, miệng mím lại thành một đường thẳng, đáy mắt bắt đầu nổi lên bão tuyết.
Ứng Vũ Trạch trong lòng "tặc" một tiếng, chẳng thèm nhìn anh ta, quay đầu tiếp tục rửa xe, hai người cứ như chó với mèo không ưa nhau.
Ứng Thắng Quân kéo Chu Quân ngồi xuống bên bàn tròn, lấy MacDonald từ túi giữ nhiệt ra, “Anh Quân ơi, chúng ta cùng ăn.”
Anh Quân ăn mà cũng không biết gọi anh trai người ta cùng ăn.
Ứng Vũ Trạch càng nhìn Chu Quân càng thấy ngứa mắt, ăn MacDonald anh mua, còn dám tán tỉnh em gái anh.
Nhân lúc Ứng Thắng Quân về phòng lấy quạt nhỏ, Ứng Vũ Trạch ngón cái bịt miệng vòi nước bắn bọt nước vào người anh ta hai cái.
Bọt nước bắn lên cổ và mặt chàng trai, Chu Quân đang nghiêm túc làm bài tập giật mình ngẩng đầu, Ứng Vũ Trạch đeo dây chuyền bạc trên cổ, một tay đút túi nhìn anh ta, “Bài tập dễ viết thế, sao không rủ tôi làm cùng?”
Chu Quân giống như tượng đá sững sờ, ngồi im bất động, nửa ngày không nói một lời, dường như trong lòng không muốn để ý đến anh.
Trời nóng, mặt Chu Quân hơi ửng đỏ, Ứng Vũ Trạch vừa định bắn thêm hai cái nữa thì Ứng Thắng Quân đi ra.
“Anh làm gì đấy!” Ứng Thắng Quân như gà mẹ che chở gà con, nhìn quanh người Chu Quân và vũng nước bùn màu sẫm trên mặt đất, “Anh làm ướt hết cả anh Quân rồi!”
Chu Quân:……
Ứng Vũ Trạch bị em gái quát cho một trận, cãi lý: “Hạ nhiệt cho cậu ta còn không được chắc?”
“Không cần anh hạ, anh Quân nhiệt độ ổn định.”
“……”
Ứng Vũ Trạch hừ mũi, “Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú.”
Ứng Thắng Quân chẳng thèm để ý đến anh ta biện bạch, làm anh em bao nhiêu năm nay sớm biết tài ăn nói dẻo quẹo của Ứng Vũ Trạch, “Anh chính là hay bắt nạt anh Quân.”
“Tôi có bắt nạt cậu ta đâu?”
Nếu anh ta muốn bắt nạt Chu Quân, giờ này Chu Quân đã không ngồi ở bàn tròn nữa mà là chân sau đang run rẩy trên cây rồi.
Hải Kinh này chắc phải có ngọn núi, Ứng Vũ Trạch chính là tên thổ phỉ đầu lĩnh lớn nhất trên núi đó.
“Tôi bắt nạt em á?” Ứng Vũ Trạch mắt thư thái khẽ chớp, nhìn thẳng Chu Quân, “Anh Quân.”
Chu Quân tay cầm bút máy đen, ngòi bút ánh bạc chấm vào bài thi, bị nhìn chằm chằm mấy giây, quay đầu đi từ chối đối diện, “Thắng Quân, tính đi.”
Ứng Thắng Quân vênh váo: “Đây là anh Quân không thèm so đo với anh đấy.”
Không thèm so đo với anh ta? Ứng Vũ Trạch tự giễu trong lòng, anh ta xem là lười không muốn so đo với anh thôi.
Ngày thường ở trường học không bỏ sót bài nào đều xông lên trừ của anh ta hai điểm, hôm nay lại biết tính toán, Ứng Vũ Trạch chẳng buồn để ý đến hai người đang làm bài tập bên kia, huýt sáo nhỏ tiếp tục rửa xe.
Một bữa MacDonald làm Chu Quân và Ứng Thắng Quân làm bài tập đến tận chiều, Ứng Vũ Trạch không chịu ngồi yên, không bị bà ngoại sai đi khắp vườn dọn hoa thì cũng bị bắt sửa radio.
Anh ta sửa kiểu gì, tháo hết linh kiện ra rồi lại ấn vào lần nữa, ấn nút phát, vẫn chỉ toàn tiếng rè rè.
Tôn Tiếu sang gọi Chu Quân về nhà ăn cơm, “Vũ Trạch với Tiểu Hảo cũng qua cùng đi.”
Bà ngoại cười xua tay, “Không cần đâu, lát nữa ba đứa nó qua đây, đến lúc đó cùng ăn.”
“Vâng ạ.”
Chu Quân cầm lấy đồ dùng học tập, Ứng Thắng Quân nói với anh, “Anh Quân ơi, lần sau em còn có thể tìm anh làm bài tập không?”
“Được chứ.”
Nhìn cô bé quyến luyến không rời, Ứng Vũ Trạch trong lòng chua xót, đừng coi là em gái anh nữa, trực tiếp nhận Chu Quân làm anh trai luôn đi.
Tôn Tiếu thấy vậy cũng cười theo, “Tiểu Hảo ngoan, mỗi lần dì nghỉ thấy con bé đều đang học, còn phải cảm ơn con bé ấy chứ, nó không đến tìm, Tiểu Quân cứ buồn bực ở nhà.”
Ứng Thắng Quân cười hắc hắc, “Không có gì đâu dì Tôn.”
“Tiểu Hảo hiểu chuyện lại xinh xắn, tên cũng hay, dì mà có đứa con gái như vậy chắc ngủ cũng phải cười tỉnh.”
Ứng Thắng Quân càng được khen càng vui, vẫy tay tạm biệt Tôn Tiếu.
Ứng Vũ Trạch ghét bỏ, “Nhìn em kìa.”
“Ghen thì nói thẳng.”
“Có gì mà phải ghen, hai đứa mình cùng một mẹ sinh ra, tên còn là anh đặt cho em đấy.”
Ứng Vũ Trạch hơn Ứng Thắng Quân 4 tuổi, nửa năm trước khi Ứng Thắng Quân sắp chào đời, cả nhà đã bắt đầu nghĩ tên, lúc ấy Ứng Vũ Trạch tuy nhỏ nhưng rất lanh lợi, cực kỳ có chủ kiến.
Tên em gái anh cũng muốn tham gia, lúc ấy Ứng Trung và mẹ có chút mê tín dị đoan, có đêm mẹ nằm mơ được cho hai chữ, Phù và Quế, lập tức quyết định đặt tên cho đứa con còn chưa ra đời là Phù Quế.
Ứng Vũ Trạch vừa nghe em gái tên Phú Quý Nhi, gan như muốn nứt ra, vô cùng bi thương, lấy đầu đập vào sô pha khóc lớn tuyệt vọng, “Cuộc đời em gái con bị hai người hủy hoại rồi!!!”
Trẻ con đứa nào cũng có linh tính, huống chi Ứng Vũ Trạch hồi nhỏ còn quá linh, sau nhiều lần kiên trì cuối cùng cũng đổi tên cho em gái thành "Thắng Quân", ý chỉ còn xuất sắc hơn cả quân tử.
***
Một trường cấp ba thực hiện chế độ học hai tuần nghỉ một cuối tuần, chủ nhật phải về trường học học tiết tự học buổi tối, ở nhà chơi điên cuồng hai ngày về trường mỗi người cúi gằm mặt, phảng phất như gặp phải kẻ trộm thời gian bị đánh cắp mất khoảng thời gian nghỉ ngơi vui vẻ.
“Khó.” Quý Tiểu Minh ngửa mặt lên trời than dài, “Đường Thục khó, khó hơn lên trời. Đi học khó, khó hơn không yêu học.”
Chu Dực: “Để cậu kêu, cậu còn nghiện đấy.”
Quý Tiểu Minh lắc đầu: “Thơ tính quá độ, cậu không hiểu, cậu không cảm thụ được.”
“Đúng rồi, anh Ứng đâu rồi, hôm nay muốn nhờ anh ấy kéo em lên hạng, bằng không ba tiết tự học buổi tối sao mà chịu nổi.”
Chu Dực cũng không thấy anh ta, “Chắc còn chưa đến đâu.”
Hai người hướng khu nhà học cấp ba đi đến, trường cấp ba số Một có hai dãy nhà, dãy phía Đông và dãy phía Tây, vị trí địa lý cùng nhau chiếm giữ tuyến đường tốt nhất để đi đến quầy quà vặt và nhà ăn, ưu tiên cho học sinh cuối cấp.
Lớp 12/2 ở dãy phía Tây, Chu Dực đang cân nhắc lát nữa nên đọc sách gì rồi ngủ, từ xa đã thấy đám người vây quanh hàng cây anh đào cách dãy nhà phía Tây mấy chục mét.
“Chuyện gì thế, tụ tập một đám nhỏ ở kia.”
Có náo nhiệt để xem đương nhiên không thể bỏ qua, Chu Dực và Quý Tiểu Minh lập tức tăng tốc chạy về phía bên kia, nghênh diện gặp Chu Quân mặt lạnh lùng từ trong đám người đi ra.
Quý Tiểu Minh: “Má ơi!”
Bây giờ cứ thấy Chu Quân là cậu ta lại nhát gan, sợ lại bị anh ta kiếm cớ kỳ quái gì đó trừ điểm.
Chu Dực và Quý Tiểu Minh phanh gấp, đám người Ứng Vũ Trạch không thích Chu Quân, Chu Dực đương nhiên cũng chẳng muốn cho Chu Quân sắc mặt tốt.
Sắc mặt Chu Dực khó coi, nhưng sắc mặt Chu Quân còn khó coi hơn.
Chú ý thấy bên này, Chu Quân liếc nhìn hai người một cái, Quý Tiểu Minh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Chu Dực, Chu Dực cốc đầu cậu ta một cái, “Cậu có thể đừng mất mặt thế không, đứng vào hàng ngũ còn quay sang bên phải làm chuẩn.”
Quý Tiểu Minh: ……
Cậu ta cứ thấy Chu Quân là lại cảm thấy giống như thấy huấn luyện viên ác quỷ cầm roi da quất mình.
Cũng may anh ta không đến tra xét, Chu Quân coi hai người như không khí, mang theo ba người đến cổng trường trực ban bắt những học sinh đến muộn, anh ta đi rồi đám người cũng tan, chỉ thấy một nữ sinh hai tay nắm một nắm giấy vụn, vừa khóc vừa được bạn bè dìu vào dãy nhà phía Đông.
Quý Tiểu Minh thật sự tò mò túm lấy một người vừa nãy đứng xem náo nhiệt ở kia, “Bạn học, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”
Bạn học kia tóm tắt một câu, “Hoa khôi lớp Năm tỏ tình với hội trưởng Hội Học Sinh, bị hội trưởng Hội Học Sinh xé thư tình.”
Lúc cậu ta đến xung quanh còn chưa có ai vây xem, chỉ thấy Chu Quân không chút lưu tình xé tan lá thư tình chất chứa tâm ý thành mảnh vụn.
“Tôi lạy, đây không phải là người, trực tiếp không nhận không phải được rồi, xé của người ta làm gì.”
“Còn nói không được lại có lần sau, bằng không thì trừ điểm cô ta.”
Quý Tiểu Minh nghe xong hai mắt tối sầm, loại người như anh ta mà cũng xứng được hoa khôi theo đuổi?! Hoa khôi lớp Năm bị mỡ heo che mắt thích Chu Quân rồi.
“Anh Ứng, anh nói công chúa hạt đậu có phải bị biến thái tâm lý không, đúng là có bệnh, không nhận thì thôi, nói người ta làm gì.”
Quý Tiểu Minh ngồi ngược trên ghế quay sang Ứng Vũ Trạch ở bàn sau lên án Chu Quân máu lạnh vô tình.
Ứng Vũ Trạch đang chơi Anipop, “Cậu đừng động vào cậu ta vội, tự mình đi đến bệnh viện khám xem sao, vì sao nghe người ta nói chuyện lại tối sầm mặt mày.”
“……”
“Thủ pháp khoa trương, anh Ứng anh học dốt cũng quá dốt.”
Quý Tiểu Minh lẩm bẩm: “Nếu là hoa khôi lớp Năm tỏ tình với tôi, tôi dù không thích cũng sẽ không làm nhục người ta.”
Bạn cùng bàn: “Cậu mơ mộng hão huyền vừa thôi đi, còn có người tỏ tình với cậu á?”
“Nghĩ không được à! Lại nói tôi đánh cậu!”
Mũi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, Quý Tiểu Minh ngơ ngác quay đầu lại, thấy một nữ sinh xinh đẹp đứng cách chỗ cậu ta vài bước, khoảng cách vài bước chớp mắt đã đứng ngay bên cạnh cậu ta.
Nữ sinh là học sinh lớp 11, trên ngực có bảng tên lớp 11/3, dáng người cao ráo xinh đẹp, mái tóc đen như thác nước xõa trên vai, đôi mắt cô ấy chứa đựng vẻ e lệ và ngập ngừng, nhìn thẳng Ứng Vũ Trạch.
“Anh Ứng, cái này… cho anh.”
Ứng Vũ Trạch liếc mắt nhìn xuống, cười nhận lấy lá thư tình trong tay đàn em, “Cảm ơn em.”
Nữ sinh tim đập loạn xạ, “Anh học trưởng, bên trong có thông tin liên lạc của em, anh có thể liên hệ với em.”
Nói xong liền chạy mất, đám bạn chờ ở cửa thấy cô bé đưa thư tình thành công vui vẻ vỗ tay cổ vũ.
Quý Tiểu Minh chứng kiến toàn bộ quá trình thì thầm ghen tị, Ứng Vũ Trạch nhận được thư tình không có một nghìn cũng có tám trăm, mỗi ngày sớm đến phòng đọc sách của trường là thấy một đống.
“Anh Ứng, mấy cô gái này anh đều liên lạc à?”
“Tôi là tổng đài chăm sóc khách hàng chắc? Trả lời hết chắc.”
Quý Tiểu Minh gãi gãi đầu, “Chỉ liên lạc người anh thích thôi?”
“Không liên lạc ai hết.” Anh ta nhét thư tình vào ngăn bàn cùng với đại đội thư tình kia, để đó chờ, người ta con gái đưa thư tình cho anh ta là để bày tỏ tấm lòng, có lẽ vì có em gái, Ứng Vũ Trạch hiểu tâm tư con gái, đưa thư tình đến anh ta đều không từ chối, nhận lấy rồi để đó, cũng không liên hệ tiếp.
Quý Tiểu Minh biết đây là để không làm mất mặt người ta, trong trường học người đông mắt tạp, trong cuộc sống đâu đâu cũng có người xem, làm cô bé mất mặt thì chẳng hay ho gì.
Khó trách Ứng Vũ Trạch và Chu Quân đều là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba, Ứng Vũ Trạch nhân khí cao ngất, chỉ riêng việc nhận thư tình thôi đã thấy rõ.
Quý Tiểu Minh châm chọc anh ta không quên kéo người khác xuống, “Đúng là anh Ứng vẫn đỉnh nhất, thằng nhóc Chu Quân kia cả ngày mặt như đưa đám, vừa nhìn đã thấy không biết thương hoa tiếc ngọc, đừng nói yêu đương, nếu không phải hoa khôi lớp Năm chắc thư tình cũng chưa từng nhận được quá.”
“Kiểm tra sĩ số.” Cửa phòng học bị gõ vang, Chu Quân và thành viên hội học sinh xuất hiện ở cửa lớp 12/2, kiểm tra sĩ số tiết tự học buổi tối xem có ai vắng mặt không.
Vừa dứt lời người nói bậy, Quý Tiểu Minh giật mình vội vàng xoay ghế lại.
Má nó má nó má nó, không nghe thấy đấy chứ, nếu mà nghe thấy được thì sau này cứ chân trái anh ta bước vào cổng trường là trừ của cậu ta một điểm.
Chu Quân thần sắc trước sau như một lạnh lùng cứng nhắc, nhìn không ra vừa nãy còn làm nữ sinh khóc.
Ứng Vũ Trạch nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, lời nói đầy mỉa mai, “Cậu ta ấy à, chó cũng chẳng thèm nói chuyện.”