“Ốm Rồi Còn Chạy Lung Tung Gì Thế.”
Trời mùa hạ ngày dài đêm ngắn, lúc chiều tà, chân trời vẫn còn một màu cam sáng. Gió mát từ hồ thổi qua mang theo chút hơi lạnh, thấm vào lòng người, tiếng rao bán dọc đường cũng bớt đi phần nào sự ồn ào.
Trong tiệm thuốc, Ngu Cẩm cầm tờ đơn thuốc mà thầy lang kê, nhìn qua nhìn lại, hỏi: “Nếu làm thành túi thuốc mang bên người, lâu ngày có tác dụng phụ gì không?”
Để tránh bị cảm lạnh lần nữa, Trầm Khê đã chuẩn bị sẵn cho nàng một chiếc mũ che mặt, lúc này nàng đang nhìn qua lớp voan trắng, cố gắng đọc những tên thuốc không mấy quen thuộc.
Thầy lang nói: “Cô nương yên tâm, những loại thuốc này chỉ có tác dụng an thần, lại rất nhẹ nhàng, không có gì đáng lo ngại.”
Ngu Cẩm trong lòng hơi yên tâm, liền bảo Trầm Khê mua thuốc và thanh toán, sau đó lại đến cửa hàng vải bên cạnh, cẩn thận chọn kiểu dáng và hoa văn của vải. Giờ đã là mùa hạ, những loại vải thịnh hành đã thay đổi kiểu dáng, Ngu Cẩm rất am hiểu về điều này, chỉ nhìn thoáng qua đã chọn được một loại vải vừa đẹp vừa không lỗi thời.
Ngu Cẩm nói: “Cái này thế nào, ca ca có thích không nhỉ?”
Thấy nàng vừa ấn cổ họng vừa chăm chú chọn vải, Lạc Nhạn vô cùng cảm động. Dù rằng Ngu cô nương đã nhầm lẫn Vương gia là ca ca nhưng tấm lòng của nàng lúc này là thật, dù đang ốm vẫn không quên quan tâm đến Vương gia.
Lạc Nhạn vội đáp: “Cô nương đã tốn nhiều tâm sức như vậy, Vương gia sao có thể không thích cơ chứ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT