Làm tang sự ngày hôm đó, toàn bộ Ma giáo đều vang lên những tiếng rên rỉ, khóc than không ngừng.
Cơ Nhiêu đứng trước quan tài, nhẹ nhàng vuốt ve nắp quan tài, chỉ là vuốt nhẹ, không nói gì. Cuối cùng, chàng cũng khẽ thì thầm: “... Đi thanh thản.”
Thanh âm của chàng nhẹ nhàng bay vào không trung, rồi dần dần tan biến.
Tống Thanh bước đến, duỗi tay ôm Cơ Nhiêu vào trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc của chàng, như một cách an ủi không lời. Mặc dù bên ngoài có nhiều đệ tử, nhưng ai nấy đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Chiều buông xuống, vầng ngân hà vắng lặng, ánh trăng mơ hồ chiếu sáng trên bầu trời, trong viện mọi thứ đều trở nên mờ ảo, chỉ có ánh nến xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu sáng một góc nhỏ.
Yến Đình Chi đặt bút lông xuống, tùy tay khoác áo khoác, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Cành lá leo lên giá gỗ, Yến Đình Chi đi vài bước về phía trước, cảm nhận được cơn gió lạnh của buổi tối. Tay hắn giờ đây đã lạnh buốt. Hắn nhìn về phía xa, tầm mắt mở rộng, không rõ hắn đang nhìn gì.
“Trai chủ suốt đêm không ngủ được, đứng ở đây ngắm cảnh?”
Yến Đình Chi liếc nhìn, thấy một nam tử mặc bạch y, khuôn mặt tuấn tú, phong thái tao nhã, không khỏi cảm thấy cảnh giác. “Ngươi là ai?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT