Sáng hôm sau, Nhan Kiều vẫn như thường lệ đến công ty sớm. Vừa mới bước xuống tại bãi đỗ xe, cô liền bị một người chắn đường.
Người đó là Hoắc Diệc Thành. Trong ngực cậu ôm một cây đàn guitar, nói là quà Giáng Sinh tặng cô. Ánh mắt cậu thấp thỏm mong chờ, dịu dàng mở lời: “Anh có thể dạy em chơi bất cứ lúc nào, anh rảnh mà.”
Cậu trông như thể đã thức trắng cả đêm, trong mắt còn vương tia tơ máu. Tuy biểu cảm dè dặt, nhưng lại mang theo một loại chắc chắn mơ hồ như thể tin rằng lần này sẽ không còn bị từ chối nữa.
Nhan Kiều tuy không có ký ức của nguyên chủ, nhưng cũng đoán được món quà này hẳn là điều mà “cô gái năm xưa” từng tha thiết muốn.
Tiếc là, thâm tình đến muộn vẫn chỉ là trò hề vụng về.
Người con gái từng vì một câu nói của cậu ta mà cả đêm mất ngủ, từng vì cậu ta mà rơi nước mắt, giờ đã không còn trên thế gian này nữa.
Nhan Kiều không hề dao động, bình tĩnh từ chối: “Cảm ơn. Anh có thể tránh ra một chút không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play