Đêm Giáng Sinh, tuyết vẫn rơi nhẹ như sương, phủ trắng những mái nhà và con đường vắng.
Chiếc xe mà Hoắc Diệc Thành mượn được lặng lẽ dừng lại dưới tán cây lớn gần biệt thự nhà họ Nhan. Cậu không thể tùy tiện lái xe vào gara vì lệnh cấm cửa cậu vẫn chưa được gỡ bỏ, dù đã được cho phép về nhà đôi lần. Nhưng điều đó không quan trọng chỉ cần dỗ được Nhan Kiều vui vẻ, mọi thứ rồi sẽ trở lại như trước.
Mặc dù bị từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn cánh cổng nhà họ Nhan qua cửa xe, Hoắc Diệc Thành vẫn tràn đầy tự tin. Cậu tin, chỉ cần mình đủ chân thành, Nhan Kiều sẽ quay về bên mình.
Chuyện hủy hôn trước kia, đúng là cậu đã làm quá đáng. Nhan Kiều lại gặp tai nạn xe mất trí nhớ, không dễ dàng tha thứ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng từ nhỏ cô đã luôn bám lấy cậu, từ nhà trẻ đến đại học chưa từng rời xa nhau lấy một ngày. Cho dù hiện tại mất trí nhớ, thì làm sao ngăn nổi trái tim cô thêm một lần rung động vì cậu?
Hơn nữa, cậu đã thực sự hối hận, sẵn sàng bù đắp. Chỉ cần cô quay lại, cậu sẽ đối xử với cô tốt hơn bất kỳ ai. Vậy thì, cô còn lý do gì để không tha thứ cho cậu chứ?
Chỉ là, Nhan Kiều bây giờ khác trước rất nhiều. Cô từng chẳng hứng thú gì với việc quản lý công ty, vậy mà hiện tại ngày nào cũng bận rộn ở văn phòng, đến mức ngay cả muốn gặp mặt cô, Hoắc Diệc Thành cũng khó như bái kiến hoàng hậu. Mỗi lần chạm mặt đều phải thông báo trước cả nửa ngày.
Đặc biệt là cái tên Chu tổng của công ty Minh Hưng kia, cả ngày như cái bóng bên cạnh Nhan Kiều, giống như tổng quản trong cung hầu hạ chủ tử. Mỗi lần nhìn Hoắc Diệc Thành, ánh mắt hắn ta như ẩn giấu tầng tầng hàm ý sâu xa khiến Hoắc Diệc Thành toàn thân không thoải mái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT