Sáng hôm sau, hiếm khi Hoắc Diệc Thâm thức dậy trễ một chút. Khi anh bước xuống lầu, đã thấy mẹ và em trai ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, như đang đợi anh cùng dùng bữa sáng.
Có lẽ là vì lần này rốt cuộc cũng được bước chân vào nhà họ Hoắc mà không bị đuổi ra ngoài, Hoắc Diệc Thành trở nên khác hẳn thường ngày, thậm chí còn chủ động nói rằng sẽ đến nhà họ Nhan xin lỗi.
Hứa Hinh vừa nghe vậy, còn chưa kịp mừng rỡ thì Hoắc Diệc Thâm đã kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Em không xuất hiện đã là lời xin lỗi thành khẩn nhất rồi.”
Hứa Hinh: “……”
Tuy lời có hơi phũ phàng, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là bên nhà họ Nhan chẳng ai muốn nhìn mặt Hoắc Diệc Thành nữa. Một lời xin lỗi lúc này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến mâu thuẫn bùng lên, chứ không thể hóa giải.
Sau bao vất vả cố gắng hòa hoãn mối quan hệ hai bên, Hoắc Diệc Thâm đâu thể để mọi thứ sụp đổ chỉ trong một chốc.
Hứa Hinh khẽ ho, liếc mắt nhìn con trai út, nghĩ đến những chuyện cậu gây ra, trong lòng cũng dâng lên đôi chút tức giận. Bà nhẹ giọng dặn dò: “Anh con nói cũng có lý. Con đừng tự tìm phiền toái nữa. Nếu muốn về nhà thì lựa lúc khuya mà lén lút quay về, đừng để ai thấy con là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play