Hoắc Diệc Thâm điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Kiều, giọng nói trầm ổn nhưng không mất đi dịu dàng: “Lần sau... đừng tuỳ tiện thân thiết với người khác như vậy.”
Nhan Kiều hơi ngẩn ra, ánh mắt mở to ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt vô tội lại thoáng chút ủy khuất, khiến tim người đối diện không khỏi mềm nhũn.
Hoắc Diệc Thâm lập tức thấy mình nói hơi nặng lời, sợ cô hiểu lầm là trách móc, liền nhẹ nhàng bổ sung: “Chúng ta... hiện tại không thích hợp. Hôn môi là chuyện chỉ nên dành cho người yêu. Em hiểu không?”
Lời nói của anh tuy ôn hòa, nhưng bản thân lại có chút do dự. Thật ra, lý lẽ này đối với một cô gái trưởng thành như Nhan Kiều không hề xa lạ. Dù trong mắt anh, cô vẫn như một chú mèo con mất trí nhớ, ngây thơ và thuần khiết, thì cô cũng đâu phải thật sự là một đứa trẻ.
Có lẽ cô sẽ nghĩ anh quá nghiêm túc, chỉ là một cái hôn nhẹ thôi mà, bạn bè thân thiết đôi khi ôm nhau hay hôn nhẹ một cái cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng... Hoắc Diệc Thâm vẫn lo. Mà sự lo lắng ấy rõ ràng là thừa.
Vì ngay sau đó, Nhan Kiều lại bất ngờ vươn người hôn lên môi anh một cái. Dịu dàng, nhẹ như gió thoảng nhưng cũng đủ để khiến anh sững sờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play