Tuy rằng với Hoắc Diệc Thâm, nụ hôn ấy như kéo dài hàng vạn khoảnh khắc, nhưng trên thực tế, nó chỉ là một cái chạm môi khẽ khàng, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ như gió thoảng đầu hè.
Sau khi Nhan Kiều rụt người lại, Hoắc Diệc Thâm vẫn nửa quỳ trước đầu gối cô, đang đắp túi chườm đá lên mắt cá chân. Mãi đến khi hơi thở dịu xuống, anh mới chợt ý thức được: khoảnh khắc ấy... quá đỗi thân mật và ái muội đến mức nào.
Nếu là anh từng buông lời mập mờ, từng để lộ chút dịu dàng quá mức, khiến Nhan Kiều hiểu lầm và chủ động hôn mình, thì còn có thể giải thích. Nhưng sự thật là, anh luôn tự nhủ bản thân phải xem cô như em gái, dù chẳng có quan hệ huyết thống nào ràng buộc.
Yết hầu anh khẽ động, ánh mắt dừng lại nơi cô gái trước mặ, ánh mắt anh rơi xuống đôi môi vừa chạm vào mình, vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và ấm áp. Rõ ràng là người luôn điềm đạm và vững vàng, vậy mà lúc này, ánh mắt lại dường như lúng túng, không biết nên mở lời thế nào.
Nếu Nhan Kiều lên tiếng xin lỗi... thì liệu anh cũng nên xin lỗi lại? Nhận hết lỗi về mình, nói rằng là anh không đúng?
Nhưng điều khiến Hoắc Diệc Thâm thở phào là Nhan Kiều chẳng hề lúng túng hay hối hận. Cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, khóe môi nhẹ cong, giọng nói mềm như nước: “Cảm ơn Thâm ca ca đã an ủi. Tâm trạng em đỡ hơn nhiều rồi.”
Anh khựng lại, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play