"Bước đầu tiên để bồi dưỡng tình cảm với một chú chó nhỏ, chính là đặt cho nó một cái tên thật đặc biệt."
Giữa trưa nắng đẹp, dưới bóng cây cổ thụ râm mát bên ngoài trấn, Thẩm Duyên thong thả nói với ta.
"Tiểu Quả Tiên, ngươi đặt cho nó cái tên đi."
Ta liếc nhìn con chó nhỏ đang nô đùa chạy tới chạy lui dưới đất, cái đuôi không ngừng vẫy vẫy, rồi cau mày nhìn Thẩm Duyên: "Ngươi đừng tùy tiện gọi ta như vậy, gọi ta Lương Quả."
Thẩm Duyên khẽ nhướn mày: "Ngươi đừng tự mình đa tình vậy, Tiểu Quả..."
Ta lườm hắn một cái.
Thẩm Duyên bĩu môi, vội vàng đổi giọng: "Được thôi, Tiểu Lương Quả. Hôm nay ta giảng giải quy tắc, là quy tắc bồi dưỡng tình cảm với chó nhỏ, đâu phải người. Hơn nữa, chẳng phải ngươi cũng gọi ta phong lưu công tử sao." Hắn nheo mắt cười, hỏi ta: "Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn bồi dưỡng tình cảm với ta?"
Ta trợn tròn mắt, vội vàng ngó nghiêng xung quanh, sợ từ đâu đó sấm sét giáng xuống, nhưng đợi một hồi, bốn bề tĩnh lặng, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta trách cứ Thẩm Duyên: "Ngươi cẩn thận chút đi!"
Hắn liên tục gật đầu, nhưng đáp lời lấy lệ: "Biết rồi, biết rồi." Hắn chỉ vào con chó nhỏ: "Mau đặt cho nó một cái tên đi."
Ta nhìn dáng vẻ tròn trịa, đáng yêu của con chó nhỏ đang nô đùa dưới đất, trong đầu bỗng hiện lên cảm giác ấm áp, mềm mại khi ta vuốt ve nó đêm qua: "Mao... Mao Nhung Nhung đi."
Nghe cái tên ta đặt, Thẩm Duyên mím môi trầm ngâm một hồi, rồi cúi người xuống, xoa xoa đầu con chó nhỏ: "Nhung Nhung, tỷ tỷ đã đặt tên cho con rồi, Nhung Nhung."
Con chó nhỏ chẳng hiểu được ý vị sâu xa trong lời Thẩm Duyên, chỉ biết có người vuốt ve mình, nó vui sướng nằm soài xuống đất, lè lưỡi vẫy vùng.
Con chó nhỏ nào hiểu thấu ý vị sâu xa trong lời Thẩm Duyên, chỉ biết có người vuốt ve mình, liền mừng rỡ lăn lộn trên đất, cái lưỡi nhỏ không ngừng liếm láp.
Ta nhìn cảnh ấy, chẳng hiểu vì sao cũng bắt chước Thẩm Duyên, ngồi xổm xuống. Ta khẽ đưa tay, nhưng thấy tay hắn đang xoa đầu Nhung Nhung, ta liền thu tay, ngoan ngoãn chờ đợi bên cạnh.
Thẩm Duyên thấy vậy, bật cười thành tiếng, hắn nắm lấy tay ta, đặt lên mình Nhung Nhung: “Pháp Tắc Chi Thần mà cũng khách khí vậy sao? Vuốt ve chó nhỏ cũng phải xếp hàng? Ngươi cứ tự nhiên thoải mái đi, Nhung Nhung khỏe mạnh lắm, vuốt thế nào cũng chẳng hư hao đâu.”
Nghe hắn nói, ta cũng thuận theo xoa nhẹ, quả nhiên Nhung Nhung càng thêm thích thú, chẳng còn vẻ sợ sệt, dè chừng như hôm qua, còn hăng hái xoay người, phơi cái bụng mềm mại, dường như muốn khoe hết vẻ đáng yêu của mình.
“Đây là bước thứ hai để vun đắp tình cảm với chó nhỏ, chính là cùng nó vui đùa.”
Thẩm Duyên nhặt một cành khô dưới đất: “Nào, ta ném cành cây, ngươi và Nhung Nhung thi xem ai nhặt được trước.”
Dứt lời, Thẩm Duyên liền vung tay, cành cây “vèo” một tiếng bay đi, Nhung Nhung vốn đang lăn lộn dưới đất thấy vậy, lập tức bật dậy, thân hình tròn trịa lộc cộc chạy theo.
Ta vừa định cất bước đuổi theo Nhung Nhung, chợt thấy có gì đó sai sai, liền quay đầu nhìn Thẩm Duyên. Hắn mang vẻ mặt mong chờ nhìn ta: “Ngươi không đi cùng Nhung Nhung sao?”
Ta nhìn điệu bộ của hắn, khoanh tay trước ngực: “Hay là ta ném một cành, ngươi cùng Nhung Nhung so tài?”
Thẩm Duyên nghe vậy, mím môi, vẻ mặt tiếc nuối: “Niềm vui mà Nhung Nhung có được, e rằng ngươi vĩnh viễn chẳng thể nào cảm nhận.”
"Ngươi đi đi!" Ta khẽ quát.
Bị ta trách mắng, Thẩm Duyên chẳng những không giận, ngược lại cúi đầu, che miệng cười thầm. Ánh dương lốm đốm rơi trên dung nhan trắng ngọc của hắn, tựa hồ khiến làn da càng thêm rạng rỡ.
Hắn đâu còn dáng vẻ của lão thụ thành tinh, mà giống như tiên nhân được tạc từ bạch ngọc.
Ta quay mặt đi, ngắm nhìn Nhung Nhung hăng hái chạy nhảy, ngậm cành cây trở về. Nó đặt cành cây giữa ta và Thẩm Duyên, còn vui vẻ sủa hai tiếng, rồi điên cuồng vẫy đuôi, dường như cũng đang cười rộ như Thẩm Duyên.
Thẩm Duyên xoa đầu nó, cất lời khen ngợi: "Nhung Nhung của chúng ta thật ngoan."
Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, ánh nắng xuyên qua tán lá rọi sáng cả vùng râm mát. Gió ấm khẽ lay, ta và Thẩm Duyên dường như không còn miễn cưỡng kề cạnh nhau như kẻ thù chỉ vì nhiệm vụ, mà là những bằng hữu chân thành đang dắt chó nhỏ vui đùa dưới gốc cây đầu thôn. Chúng ta đánh cắp một ngày nhàn hạ giữa dòng năm tháng, tận hưởng vẻ đẹp mà sơn hà tự nhiên ban tặng một cách bình đẳng.
Thẩm Duyên đưa cành cây cho ta: "Ngươi thử chơi cùng Nhung Nhung một lần xem sao."
Ta không hiểu vì sao, có chút ngẩn người.
Cho đến khi Thẩm Duyên giơ cao cành cây, nghiêng đầu nhìn ta, khẽ gọi: "Tiểu Quả Tiên?"
Ta ngơ ngác đón lấy, rồi học theo dáng vẻ của Thẩm Duyên, vung tay ném cành cây ra xa.
Cành cây vẽ một vòng cung trên không trung, Nhung Nhung mừng rỡ đuổi theo, miệng sủa vang hai tiếng, tựa hồ không nén nổi niềm hân hoan trong lòng.
Ta dõi theo cành cây rơi xuống đất, ngắm nhìn Nhung Nhung vồ tới ngậm lấy, rồi hăm hở chạy về phía ta, mang theo sự nhiệt tình và niềm vui chẳng chút che giấu, lao thẳng vào lòng.
Nó đặt cành cây trước mặt ta, hai chân trước chụm lại, ưỡn mông, ra sức vẫy đuôi. Bỗng chốc, như có ma xui quỷ khiến, ta khẽ xoa đầu Nhung Nhung, rồi lắp bắp: "Nhung Nhung của chúng ta... thật... thật ngoan."
Lời vừa thốt ra, tuy có chút vụng về, song lại khơi dậy một dòng ấm áp trong lòng ta. Nhung Nhung đáp lại bằng sự nhiệt tình gấp bội, khiến đáy lòng ta như tan chảy hoàn toàn.
"Nhung Nhung ngoan lắm." Ta thuần thục xoa đầu nó, giọng nói dịu dàng đến mức chính ta cũng chưa từng nghe thấy.
Thẩm Duyên đứng bên cạnh mỉm cười, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống gốc cây, ngả đầu, khép hờ đôi mắt, tựa hồ đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
Đùa nghịch gần nửa ngày, đến khi bóng chiều ngả dài, Thẩm Duyên dạy ta cách cho chó ăn, bảo rằng đó là bí quyết thứ ba để bồi dưỡng tình cảm. Sau đó, hắn dẫn chúng ta đến khu vực ngoại ô, nơi lũ chó hoang thường tụ tập. Thấy một con chó lớn hung hăng định bắt nạt Nhung Nhung, ta vội vàng ôm nó vào lòng. Thẩm Duyên lại bảo, đây là bí quyết thứ tư – che chở cho nó.
Cứ như vậy, chúng ta lặp đi lặp lại hai, ba, bốn bí quyết kia, mãi đến khi trời nhá nhem tối, cả ta và Nhung Nhung đều mệt lả, Thẩm Duyên mới chịu thôi, dẫn chúng ta trở về khách điếm.
Vừa bước chân vào cổng, Thẩm Duyên vẫn không quên dặn dò: "Tối nay ngươi phải ôm nó ngủ đấy, đây là bí quyết thứ năm…"
Ta ôm chặt Nhung Nhung, im lặng không đáp, chỉ vì vừa bước vào khách điếm, ta chợt cảm nhận được bầu không khí nơi đây có chút khác lạ so với buổi sáng hôm nay.
Trong sảnh đường tầng một, la liệt những tráng hán vai u thịt bắp, ai nấy đều vận hắc y bó sát, hộ uyển da* che chắn, bên hông lăm lăm bảo đao. Sát khí ngút trời, tuy số lượng không ít, nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ, chẳng ai dám lên tiếng ồn ào. Hơi nóng hừng hực tỏa ra từ đám người kia, khiến không gian vốn đã chật hẹp càng thêm ngột ngạt.
(*Hộ uyển da: Bảo vệ cổ tay bằng da.)
Xem ra chẳng phải hạng người dễ đối phó… Tiểu nhị cùng lão bản đã sớm bặt vô âm tín.
Thẩm Duyên và ta vừa bước vào, vô số ánh mắt liền đổ dồn về phía này, kẻ thì dò xét, người lại đánh giá.
Nhung Nhung rụt đầu sâu vào ngực ta, có lẽ cảm nhận được áp lực, nó theo bản năng trốn tránh.
Ta đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng vỗ về lưng Nhung Nhung, an ủi con vật nhỏ. Bỗng dưng, một bàn tay ấm áp cũng đặt lên lưng ta, vỗ về trấn an, chính là Thẩm Duyên.
Ta quay đầu nhìn hắn, hắn khẽ mỉm cười, rồi thong thả dẫn ta bước tiếp, dường như chẳng hề bận tâm đến bầu không khí quỷ dị này, vẫn ôn tồn nói: "Chó con không nên tắm rửa thường xuyên, nhưng hôm nay nó chạy nhảy cả ngày rồi, ngươi lau chân cho nó đi."
Lời nói bình dị ấy, tựa hồ xua tan đi phần nào bất an do bầu không khí khác thường mang lại.
"Ta biết rồi." Ta khẽ đáp lời hắn, rồi theo hắn xuyên qua đám tráng hán.
Bọn chúng cũng không có bất kỳ động thái nào, chỉ liếc nhìn qua một cái, rồi lại tiếp tục quay đầu, im lặng ngồi chờ đợi, dường như đang ngóng trông một nhân vật trọng yếu nào đó.
Bọn chúng vẫn chẳng hề nhúc nhích, chỉ khẽ liếc mắt rồi lại lặng lẽ ngồi im, tựa hồ ngóng chờ một nhân vật quan trọng nào đó.
Ta cùng Thẩm Duyên vừa đặt chân lên lầu, chợt thấy một nam tử dáng người cao gầy bước xuống. Hắn cũng vận hắc y, nhưng khác với đám tráng hán bên dưới, y phục hắn rộng rãi hơn nhiều. Tiết trời đã cuối xuân, nhưng hắn vẫn khoác một chiếc áo choàng da cáo đen tuyền. Từ ống tay áo viền bạc thò ra những ngón tay thon dài, trắng bệch như màu da tái nhợt của hắn.
Ta lặng lẽ đánh giá hắn, vô tình chạm phải ánh mắt. Trong đáy mắt hắn chỉ có một màu u ám, tĩnh mịch, trống rỗng đến tê dại, tựa như đang nhìn một xác chết.
Ánh mắt giao nhau rồi lướt qua, cả hai đều không dừng lại lâu. Khi ta và Thẩm Duyên tiếp tục bước lên, gã nam tử lại khựng chân, dừng bước xuống lầu.
"Hai vị..." Thanh âm khàn đặc vang lên, gã khẽ gọi dưới chân cầu thang, "Xin dừng bước."
Vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ tráng hán trong khách điếm đều đồng loạt chuyển hướng.
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng rả rích ngoài kia cũng trở nên ồn ào đến lạ.
Ta dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nhưng ánh mắt gã nam tử nọ dường như không hề đặt trên người ta, mà chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Duyên bên cạnh. Đôi mắt vô hồn được ánh nến lung linh trong khách điếm hắt vào, vẫn không nhuốm chút ấm áp nào, chỉ mang theo vẻ âm hàn:
“Xin hỏi, vị công tử này có phải là người tu tiên?”
Lời vừa dứt, ta cũng hướng mắt về phía Thẩm Duyên. Chàng lặng im một khắc, đoạn hơi nghiêng đầu, nheo mắt cười đáp lời nam tử áo da cáo: “Phải thì sao, mà không phải thì sao, có gì chỉ giáo?”
“Kẻ này thấy công tử hô hấp thổ nạp khác với người thường, trong người lại ẩn chứa một tia huyết tinh, dường như còn vương vấn khí tức tàn dư của tiên thuật cao thâm…”
Ta khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ.
Thẩm Duyên mang trong mình tám mươi mốt đạo thiên lôi, giáng trần luân lạc, ngửi được mùi máu tanh trên người chàng còn dễ, nhưng muốn nhận ra khí tức tàn dư của tiên thuật cao thâm thì quả thực không đơn giản.
Thiên lôi vốn không phải tiên thuật, mà là thần thuật. Bị bổ nhiều đến vậy rồi, chỉ thoáng lướt qua mà vẫn còn cảm nhận được một hai…
Ta lại lần nữa ngắm nghía gã, lần này dụng tâm hơn đôi phần.
Chỉ thấy thân thể gã tuy có phần suy nhược, nhưng quanh thân lại lượn lờ những sợi linh khí tản mạn, vô cùng vi tế. Những linh khí này, đừng nói phàm nhân tục tử, dẫu là bậc tiên nhân đứng cạnh ta đây, e cũng khó lòng nhận ra. Đó là những lực lượng vi tế nhất của đất trời, chỉ có giống loài sơn hà quả như ta, lấy đó làm thức ăn, trải vạn năm tôi luyện mới có thể nhìn thấu.
Gã nam tử áo da cáo đen kia, vẫn là nhục thể phàm thai, chưa cần vận dụng thuật pháp mà đã thu hút được nhiều linh khí tản mạn đến vậy, xem ra là một tu sĩ đạo hạnh bất phàm.
Tuổi còn trẻ mà đã có thiên phú như thế, biết đâu sau này có thể phi thăng Cửu Trọng Thiên, cùng kẻ bên cạnh ta đây kết bạn làm tiên.
Hắn ta, hẳn không phải là kẻ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, tầm thường vô vị.
Ta hài lòng ngầm đánh giá gã, chợt nghe gã cất lời: “Tại hạ Lục Bắc Hàn, xuất thân Nhạn Phong Lục Môn, vốn có chút am hiểu y thuật. Nếu công tử có điều cần giúp đỡ, tại hạ nguyện dốc lòng tận lực.”
Lòng dạ kẻ này tốt đẹp đến vậy sao? Nhìn từ ánh mắt gã, ta lại chẳng thấy chút thành ý…
“Đa tạ hảo ý của Lục đạo hữu.” Quả nhiên, Thẩm Duyên bên cạnh ta khách khí từ chối, “Xin kiếu.”
Dứt lời, Thẩm Duyên khẽ dùng sức bàn tay đặt sau lưng ta, ý bảo ta tiếp tục bước lên.
Ta ôm Nhung Nhung vào lòng, cũng chẳng muốn nán lại chốn này lâu hơn.
Bất kể người này sau này có thể phi thăng Cửu Trọng Thiên hay không, hiện tại xem ra, gã không phải là hạng người dễ đối phó.
Vừa định nhấc chân bước, bàn tay Thẩm Duyên đặt sau lưng ta bỗng chuyển ra phía trước, nhẹ nhàng chặn lấy đầu gối, khiến ta chững lại, đặt chân trở về bậc thang vừa rồi. Ngay khoảnh khắc ấy!
"Vút!" một tiếng xé gió!
Một thanh đoản đao, không biết từ góc khuất nào bắn tới, cắm phập vào bậc thang phía trên ta. Lực đạo kinh người, khiến chuôi đao rung lên bần bật.
Nếu không có Thẩm Duyên ngăn cản, lưỡi đao kia e rằng đã xuyên thủng ngón chân ta rồi!
Ta sững sờ một hồi, trong lòng vừa kinh hãi, vừa căm phẫn.
Lập tức ôm chặt Nhung Nhung, ta quay phắt người lại, giận dữ quát: "Ngươi cái đồ áo lông cáo đen này, còn giở trò quái đản gì nữa? Cứu người chữa bệnh lại còn kiểu cưỡng ép mua bán thế này sao? Thật là nực cười!"
Ta tức giận đến nhảy dựng lên, Lục công tử kia, người của Nhạn Phong Lục Môn, bị ta mắng cho ngẩn người. Nhung Nhung trong lòng ta cũng ngẩng đầu lên, như muốn tiếp thêm khí thế, hướng về Lục Bắc Hàn mà "gâu" một tiếng, ra vẻ hung dữ lạ thường.
Mà Thẩm Duyên đứng bên cạnh ta cũng ngẩn người một thoáng, rồi bật tiếng cười lớn.
Ta giận tím mặt, quay đầu trừng hắn: "Ngươi cười cái gì?"
Hắn liền thành thật đáp: "Áo lông cáo đen…"
Dưới lầu, vòng lông cáo đen trên cổ Lục Bắc Hàn, tựa hồ như chiếc bút lông chấm mực, hắt bóng lên dung nhan hắn.
“Cô nương đây, sự việc này vốn chẳng liên quan đến cô nương…”
“Hừ!” Ta cười nhạt, “Lại còn ngậm máu phun người, vu oan giá họa? Rốt cuộc là ai động thủ trước, phóng ám khí đâm chân ta?”
“Vị công tử bên cạnh cô nương đây, dung mạo rất giống một cố nhân mà Nhạn Phong Lục Môn ta hằng tìm kiếm bấy lâu.”
“Thì sao?”
“Kẻ đó đã tàn sát ba trăm mười bảy sinh mạng của Lục Môn ta.”
Ta lặng thinh, quay đầu nhìn Thẩm Duyên một thoáng.
Ý cười trên môi Thẩm Duyên đã nhạt đi vài phần, giờ khắc này, vẻ mặt như cười như không của hắn, khiến ta có chút khó dò.
Hắn từng kể, trước kia thường du ngoạn chốn nhân gian…
“Nếu cô nương không có quan hệ thân thích với hắn, mong cô nương, hãy xem xét lòng người cho thấu đáo.” Lục Bắc Hàn vừa dứt lời, ánh mắt sắc lạnh, hơi nghiêng đi, ghim chặt vào Thẩm Duyên, giọng điệu băng giá, “Cho nên, vị công tử này, hôm nay, hảo ý của ta, ngươi muốn từ chối cũng không được.”
Lời vừa dứt, trong khách điếm, hơn mười hán tử áo đen, “ầm” một tiếng đứng dậy, động tác chỉnh tề như một.
Động tĩnh quá lớn, khiến Nhung Nhung trong lòng ta kinh hãi, nó run rẩy, thân mình căng cứng, hướng về phía đám người Nhạn Phong Lục Môn dưới lầu, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ “ư ư”.
Ta liếc mắt nhìn xuống, một hàng tráng hán, thần sắc ngưng trọng, dưới lầu, Lục Bắc Hàn chắn ngang đường, sắc mặt âm trầm. Bên cạnh…
Nụ cười như mặt nạ trên mặt Thẩm Duyên cuối cùng cũng hơi đông lại, nhưng hắn cũng không hề vội vã, thậm chí còn thong thả vuốt lại nếp áo.
Hắn khẽ liếc mắt, nhìn thoáng qua thanh đoản đao trên cầu thang phía sau.
Giữa lúc kiếm giương cung bạt, ta chẳng rõ y đang tính toán điều chi, chỉ biết giờ đây Kim Linh không kề bên, hắn lại vừa trải qua tám mươi mốt đạo thiên lôi, tu vi tán tận. Chúng ta mới đặt chân đến đây một ngày, chỉ mải trêu chọc đám chó má, căn bản chưa kịp thổ nạp tu hành. Nếu giao chiến, ắt phải chịu thiệt, không khéo Nhung Nhung cũng bị vạ lây...
Việc cần kíp trước mắt...
"Hoa Hồ Điệp." Ta lo hắn thật sự là "cố nhân" của bọn họ, liền cố ý gọi cái tên đặc biệt mà ta đã đặt cho hắn, "Ta có một kế."
Thẩm Duyên nghe ta gọi, ánh mắt liền rời khỏi thanh đoản đao phía sau, hắn hơi nghiêng đầu, ghé tai lại gần, ta cũng ghé sát tai hắn, nghiêm trang nói:
"Hảo ý này, chàng cứ nhận lấy đi."
Lời vừa dứt, ta liền kiễng chân, nhanh như chớp giật, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Bốn mắt giao nhau, ta thấy rõ trong đáy mắt hắn sự kinh ngạc tột độ.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thời gian dường như ngưng đọng.
Hôn một nam nhân xa lạ...
Trời đất ơi...
Ta quả thật vì giữ mạng mà vứt bỏ cả liêm sỉ!
Đám người Nhạn Phong Lục Môn phía dưới, hiển nhiên cũng không ngờ tới ta sẽ có chiêu này, ai nấy đều trố mắt há mồm, ngơ ngác không biết xử trí ra sao.
Thừa dịp bọn chúng còn chưa hoàn hồn, ta vội vàng buông Thẩm Duyên ra, mặt không đổi sắc hỏi: "Thế nào? Hảo ý này, chàng có vừa lòng chăng?"