Lúc Từ Mặc Hoài tiễn nàng đi, trong giây phút đó hắn chợt cảm thấy mình giống như người oán phụ bị chôn chân trong chốn khuê phòng, ngày ngày chờ trượng phu trở về trong mòn mỏi. Ngày qua đêm lại, không khi nào hắn không nhớ đến Tô Yến, mỗi lần nhớ tới lại thấy nàng cực kỳ đáng ghét, nhưng khi được trực tiếp nhìn thấy nàng, hắn lại không thể nói ra một câu gay gắt nào.
Không rõ những ngày tháng như vậy đã trôi qua bao lâu, nếu Tô Yến không viết thư gửi về trong một khoảng thời gian nhất định, hắn sẽ trằn trọc mất ngủ cả ngày lẫn đêm, lo lắng nàng đã xảy ra chuyện không may. Nếu nàng mãi vẫn chưa trở về, hắn lại sợ nàng sẽ thất hứa và không bao giờ quay lại nữa.
Sau này, mỗi khi Từ Mặc Hoài thấy lo lắng không yên, hắn sẽ để người truyền tin khắp nơi là mình lâm trọng bệnh. Cứ mong ngóng Tô Yến sẽ sớm trở lại, nhưng đổi lại hắn vẫn không đợi được nàng. Thay vào đó, hắn lại nhận được một lá thư do Từ Vãn Âm gửi tới, nói rằng đã nhìn thấy Tô Yến đi ngao du với ai đó.
Từ Mặc Hoài chán nản đến mức ốm nặng một trận, suốt một thời gian dài cũng không có dấu hiệu hồi phục.
Khi Tô Yến hồi cung một lần nữa, nàng mới hay tin Từ Thành Cẩn đang bị giam lỏng tại Đông cung.
Nàng xuống xe trong tình trạng bụi bặm và mệt mỏi, vội vã đi đến Đông cung, nhưng lại bị Từ Mặc Hoài đang đợi sẵn ngăn lại.
Trước kia hắn sẽ lập tức lao tới ôm Tô Yến, nhưng lần này hắn chỉ có thể mệt mỏi đứng từ xa để ngắm nhìn nàng. Sau lưng hắn là tường cung cao ngất, khi hắn đứng trơ trọi ở đó, bóng hình ấy trông cô đơn đến lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play