Tô Yến nghe thấy những lời Từ Mặc Hoài nói, càng tức giận hơn: "Ta biết ngay là do người nhúng tay vào gây khó dễ.”
Từ Mặc Hoài để nàng tuỳ ý mắng mỏ mình, nhịn xuống nỗi bất mãn rồi quay đầu đi, nghiến răng nói: "Nàng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Nhưng tốt xấu gì trẫm vẫn là vua một nước, nàng cũng nên cư xử đúng mực chút đi."
Nói xong, có lẽ hắn cũng biết mình cư xử với nàng hơi quá đà. Sau khi do dự một lát, hắn lại dịu giọng nói: “Đây quả thực là lỗi của ta, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Từ Mặc Hoài dần dần phát hiện ra, chuyện mình ngoan ngoãn cúi đầu trước Tô Yến cũng không khó làm lắm. So với việc để nàng rời đi, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tô Yến cố kỵ vì Từ Thành Cẩn còn ở ngoài điện nên không tiếp tục cãi nhau với hắn. Nàng biết mình không phải là một người mẹ tốt, Từ Mặc Hoài là cha lại càng quá đáng hơn, khiến người ta cực kỳ căm giận. A Cẩn thực sự rất bất hạnh khi có loại phụ mẫu như hai người họ.
Nàng bình tĩnh lại, bất lực nói: "Người không lo lắng sau này khi A Cẩn biết được sẽ hận mình sao? Cũng không phải là thằng bé ngu ngơ không hiểu gì cả."
“Ta sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt.” Từ Mặc Hoài hơi cụp mắt xuống, Tô Yến khó có thể nhìn rõ tâm tình trong mắt hắn: “Sớm muộn gì cái ngôi Hoàng đế này cũng sẽ được giao lại cho A Cẩn. Ta đã tìm cho thằng bé người thầy tốt nhất, cho phép thằng bé tự bồi dưỡng môn khách của riêng mình và không để bất cứ ai có thể tổn thương thằng bé. Người trong triều cũng đã được ta an bài xong xuôi từ sớm, sau này họ cũng sẽ phò tá A Cẩn. Ta sẽ truyền lại cho thằng bé một thiên hạ hoàn hảo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT