Tô Yến nhìn vào Từ Thành Cẩn với vẻ khó hiểu, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của cậu. Nàng mở mắt thật to, kinh ngạc hỏi lại: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Sắc mặt của Từ Mặc Hoài trở nên nghiêm trọng. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Yến rồi đáp: “Yến nương, Trương đại phu đã qua đời được một thời gian rồi. Nàng đã tự tay lo liệu tang sự cho ông ấy mà.”
Thoạt nhìn, phản ứng của Tô Yến còn dữ dội hơn cả hai người họ. Nàng hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Từ Mặc Hoài. Mãi đến khi Từ Thành Cẩn liên tục nhấn mạnh rằng nàng thực sự đã nhớ nhầm rồi, Tô Yến mới tin vấn đề nằm ở mình.
Từ Mặc Hoài gọi thái y đến nhưng đối phương lại chẳng phát hiện Tô Yến có chỗ nào không khỏe. Toàn bộ cơ thể nàng đều rất khỏe mạnh, chỉ có tinh thần bị hốt hoảng thôi. Nàng vẫn đang chìm trong nỗi đau thương trước cái chết của Trương đại phu, không thể nào nguôi ngoai được.
Từ Mặc Hoài lo lắng cho tình trạng hiện tại của nàng, vậy nên bình thường hắn luôn ở cạnh Tô Yến. Ngay cả Từ Thành Cẩn cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, chẳng còn khiến Tô Yến lo âu nữa. Những ngày sau đó, Tô Yến cũng không có gì kỳ quái, thậm chí còn hoạt bát hơn cả trước đây. Nàng thường xuyên nắm tay Từ Thành Cẩn đến trường đua ngựa, mỗi khi gặp Từ Mặc Hoài cũng sẽ chủ động chào hỏi trước.
Tuy nhiên, trên người nàng vẫn còn cảm giác kỳ lạ khiến Từ Mặc Hoài không thể nào diễn tả được. Cho đến một buổi chiều nào đó, khi cục Thượng y gửi vật liệu may mặc mới cho Tô Yến lựa chọn, nàng bèn suy nghĩ thật lâu rồi đột nhiên hô vào trong đình: “Bích Hà… Bích Hà! Ngươi vào đây chọn một ít vật liệu giúp ta đi!”
Từ Mặc Hoài buông cuốn sách trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào Tô Yến. Nàng chớp mắt, khó hiểu hỏi lại: “Người nhìn ta làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT