Từ Thành Cẩn luôn cảm thấy Lâm Phức là một người rất tốt. Tuy nàng ấy một lòng hướng Phật nhưng lại không khiến mọi người cảm thấy nhàm chán hay vô vị. Cho dù Từ Mặc Hoài không thích mình, Lâm Phức cũng chẳng để ý chút nào. Nàng ấy thường xuyên dẫn người rời cung để du ngoạn hoặc đi ra ngoài bái Phật, hiểu biết vô vàn thứ mới lạ. Rõ ràng đều là những người ở chốn hậu cung nhưng Lâm Phức lại hoàn toàn trái ngược với mẫu thân của Từ Thành Cẩn. Dường như vị Hoàng hậu không được sủng ái này đang sống một cách hạnh phúc hơn.
Sau khi bị trách phạt, Từ Thành Cẩn không muốn nói chuyện với mẫu thân của mình nên đã nghĩ tới việc đi gặp Hoàng hậu.
Lâm Phức bày biện cái bàn trong đình nhỏ, vừa pha trà vừa đọc sách, còn Từ Thành Cẩn thì đang phàn nàn với nàng ấy về những ấm ức mà mình chịu đựng.
“Phụ hoàng của ngươi đã phạt hơi nặng tay rồi. Một đứa bé còn nhỏ như thế này, nếu ham chơi một chút thì cũng đâu có sao! Vậy mà ngài ấy lại phạt ngươi quỳ một canh giờ ư?”
Từ Thành Cẩn gật đầu rồi trả lời: “Hôm nay ta đau đến mức suýt chút nữa đã không đứng dậy nổi.”
Nghĩ đến Tô Yến, Lâm Phức không khỏi cảm thán: “Lần sau ngươi đừng lừa dối mẫu thân của ngươi nữa. Nàng ta đã khác xưa rồi, không còn chịu nổi một chút kinh hãi nào nữa đâu.”
Từ Thành Cẩn cảm thấy tủi thân: “Ta chỉ về trễ một chút thôi, vậy mà mẫu thân đã vừa khóc vừa tìm ta rồi. Nếu mẫu thân không làm vậy thì chắc hẳn phụ hoàng đã không giận ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play