Đêm, phủ Nhiếp chính.
Phong Hàm bị nhốt trong một tiểu viện “dưỡng tâm”, nhưng rõ ràng là bị giám sát. Cửa sổ bị đóng kín, lính gác đổi ca mỗi canh giờ. Thế nhưng, dưới gầm giường — một phiến gạch mỏng cũ kỹ lại có khe nứt...
Phong Hàm len lén gỡ ra. Bên dưới là **một mật đạo tối om dẫn xuống lòng đất**, phủ rêu và bụi thời gian. Cậu cầm đèn, bước vào, trái tim đập mạnh.
Mãi đến khi ánh sáng soi lên một bức tường đá khắc phù văn xưa của tộc yêu, cậu mới hiểu — đây không phải do triều đình xây. Là nơi **mẫu thân yêu tộc của cậu từng để lại**. Trên tường là câu chữ cổ:
“Khi ngươi phải chọn giữa tình thân và sự sống còn, hãy nhớ: Trái tim không thể bị chia đôi.”
Ngay khi Phong Hàm quay lại phòng, lập tức có người bịt miệng cậu, kéo vào bóng tối.
Một người khoác áo đen thì thầm:
“Thái hậu cho gọi. Một mình.”
Trong tẩm cung bị cấm túc, Diêu Ngọc ngồi bên bàn trà, yên lặng như tượng đá. Bà ngắm Phong Hàm, nở nụ cười rất nhẹ:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT