Sau khi thoát khỏi tên chó điên Isaac, Ngu Lí trở về ký túc xá, học tập xong rồi miên man suy nghĩ suốt đêm.

Hôm sau, Ngu Lí vẫn định đến Lục Chiến Bộ báo danh. Trước khi đi làm, Lục Ngô đã gửi tin nhắn bảo cô đến văn phòng một chuyến để lấy hồ sơ cá nhân, rồi chuyển giao cho lãnh đạo hiện tại của cô là Ốc Nhân Hi.

Vẻ mặt Ngu Lí thảm đạm như một hồn ma Tiểu Ngư bơi đến nơi cần đến.

Lục Ngô đưa văn kiện cho cô, nhướng mắt đánh giá cô một cái: “Cô trông có vẻ có tâm sự?”

“Đúng vậy, có thể miễn phí hỗ trợ tư vấn tâm lý không, trưởng quan?”

Ngu Lí khẽ than, tiện thể nói đùa một câu. Lục Ngô bật cười, hứng thú giơ tay làm động tác “mời”.

“Sao vậy, giới trẻ không hợp nhau, vì tranh giành sự chú ý của nữ thần mà chó cắn chó à?”

Nghe vậy, Ngu Lí thật cẩn thận, lại đầy cảnh giác nhìn Lục Ngô. Hắn nhướn mày, dùng giọng điệu khẳng định: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

“… Trước đó tôi đã muốn nói,” Ngu Lí ngồi xuống, lặng lẽ lẩm bẩm, “Ngài thật sự có cái kiểu khí chất nhìn thấu mọi chuyện và tùy tâm sở dục của nhân vật phản diện.”

“Nhân vật phản diện sẽ không trả lương mà chỉ biết bóc lột vô hạn chút tinh thần lực đáng thương của cô thôi, tiểu thư.”

Lục Ngô quen tay mở hộp thuốc, lấy ra một điếu chưa châm lửa ngậm vào miệng: “Vậy, điểm khiến cô phiền muộn là gì?”

Ngu Lí nhớ đến cuộc diễn tập dã chiến sắp tới và những lời Isaac nói hôm qua, không nhịn được lại thở dài một tiếng đầy khổ sở: “Trưởng quan, lúc đó ngài nói tôi sẽ trở thành Dẫn đường chuyên thuộc của đội Lính gác, nhưng chưa nói tôi nhanh như vậy đã phải đối mặt với thực chiến!”

“Tôi còn chưa nắm vững những kiến thức cơ bản về Dẫn đường cho Lính gác… Thậm chí khai thông cũng làm không xong.”

Tuy nói Ngu Lí vào Bạch Tháp vốn không có chí hướng lớn lao gì, vì cuộc sống bức bách mà phải “cá muối” xoay người nỗ lực cũng chỉ mới bắt đầu gần đây. Từ sau khi ghép đôi kết thúc, cô mỗi ngày đều cố gắng học tập nhưng vẫn cứ lo lắng mình sẽ liên lụy đến đội vào thời điểm quan trọng.

“Là chỉ cuộc diễn tập ba ngày sau? Cô lo lắng gì chứ, chó con đánh nhau còn tiếc không liên lụy đến cô nữa là.” Lục Ngô thờ ơ nói.

Ngu Lí do dự: “Tôi sợ vì tôi đắc tội người khác mà gây phiền phức cho đội.”

Isaac và đồng đội của hắn đều là cái loại bệnh hoạn và thèm khát. Isaac đã nói như vậy… Ngu Lí luôn có dự cảm không lành rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra trên thao trường.

“Vậy cứ để bọn họ đánh nhau.” Lục Ngô cười, lưng lười biếng dựa vào ghế, “Không đổ chút máu thì sao nếm được vị ngọt, làm gì có chuyện tốt như vậy.”

“Tôi biết cô đang lo lắng điều gì,” Lục Ngô nói, “Nghe nói tiểu cẩu bị điện giật đã xuất viện. Hôm qua tôi đã ra lệnh trừng phạt cậu ta, ngoại trừ việc phải tham gia diễn tập chính thức, thời gian còn lại cậu ta bị cấm túc toàn bộ trong phòng giam.”

“Ồ, tôi nói sai rồi. Hóa ra ngài là một trưởng quan thật sự!”

Mắt Ngu Lí sáng lên, quyết định thu hồi những lời lẩm bẩm trước đó về việc Lục Ngô là nhân vật phản diện. Cô cho rằng vị lãnh đạo trước mặt đang bảo vệ cô nên mới ra lệnh cấm túc tên chó điên kia.

Lục Ngô lại cười: “Chuyện này không hoàn toàn vì cô đâu. Cậu ta bị cấm túc còn có nguyên nhân khác, ví dụ như lén gây hấn đánh tàn phế vài Lính gác chuẩn bị đi ghép đôi tinh thần.”

Hắn bất ngờ hỏi Ngu Lí một câu: “Cô không biết chuyện này sao, Ngu tiểu thư?”

Ngu Lí chớp mắt, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.

Hả? Liên quan đến cô sao??

—— Dù Lục Ngô cảm thấy cô nàng này ngày thường có hơi lười biếng, chậm chạp và dường như không để bụng chuyện gì, nhưng không thể phủ nhận rằng cô có một vẻ ngoài ưa nhìn; trông dịu dàng xinh xắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, đến Bạch Tháp muộn mà lại không hề có thành kiến với bất kỳ loại Lính gác nào.

Hơn nữa, cô còn là một Dẫn đường hệ chữa lành quý hiếm…

Lục Ngô khẽ cười, giơ tay lên: “Hai nhóc con khác cũng bị điều tra và phải chịu phạt. Một đứa bị điều đến Bạch Tháp ở quân khu khác, một đứa đang đi làm nhiệm vụ, tạm thời cần kéo dài thời gian.”

“Nếu đã thành Dẫn đường đi theo đội, sau này bớt đi làm thêm việc khai thông đi, đừng gây phiền phức nữa, cô gái.”

“Hiểu rồi, ngài không nói tôi cũng sẽ không tự mình ôm thêm việc đâu…”

Ngu Lí đứng dậy chuẩn bị cầm hồ sơ chạy đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bàn làm việc, mái tóc đen dài rủ xuống vai cổ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào mơ hồ.

“À đúng rồi, trưởng quan,” cô nghiêm túc hỏi, “Việc tôi đã hứa khai thông cho ngài một lần trước đây, có thể không cần làm nữa không?”

Cô đang nói đến lần đầu tiên Lục Ngô hẹn gặp cô. Trước khi chia tay, Ngu Lí với ý định làm thân với lãnh đạo nên đã mời hắn, mà lúc đó hắn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“…”

Lục Ngô nheo mắt, đôi mắt xanh thẫm lướt qua khuôn mặt cô.

Bàn tay hắn kẹp điếu thuốc, nhất thời trầm mặc.

“Nếu ngài chịu thông cảm cho tôi, thế… như vậy nhé?” Ngu Lí thử thương lượng với hắn, “Dù sao tôi làm khai thông cũng rất tệ, tốt nhất đừng ôm hy vọng gì ở tôi.”

… Một lúc sau, Lục Ngô nhếch mép cười khẽ: “Ngu tiểu thư.”

“Dạ?”

“Nói chuyện lật lọng không phải là thói quen nên có ở tuổi này đâu,” hắn gõ nhẹ ngón tay lên tập hồ sơ trên bàn, “Gần 8 giờ rồi, còn kéo dài nữa là cô hình như sắp muộn giờ điểm danh ở Lục Chiến Bộ đấy?”

Ngu Lí: !

Cô kinh hãi, hoảng loạn mở quang não xem giờ, sau đó vội vàng cầm hồ sơ nói nhanh “Tạm biệt trưởng quan” rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía tháp Lính gác.

Cứu mạng, 10% toàn bộ tiền lương cao ngất của cô phụ thuộc vào việc điểm danh đầy đủ, tuyệt đối không thể bị trừ lương chỉ vì thiếu một lần điểm danh…!

Gần đến cuộc diễn tập chung của ba đội, hôm nay Ngu Lí đến sân huấn luyện, rõ ràng cảm nhận được không khí căng thẳng hơn.

Cô ngồi trên ghế quan sát, mở quang não và sổ ghi chép, nhưng dường như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nên hôm nay cô có chút lo lắng, không thể tập trung chút nào.

Cô bất lực buông tài liệu xuống, nhìn về phía giữa sân, rồi hiểu ra tại sao không khí lại căng thẳng như vậy — cô đột nhiên tìm thấy một bóng dáng quen thuộc giữa đám người, đó là Ốc Nhân Hi.

Thực ra bình thường hắn cũng đến sân huấn luyện khá nhiều lần, nhưng phần lớn thời gian là ở văn phòng xử lý công việc hoặc đốc chiến ở sân huấn luyện để chỉ dẫn các đội viên về kỹ thuật chiến đấu. Đây là lần đầu tiên Ngu Lí thấy hắn đích thân huấn luyện cùng các Lính gác.

Hắn cởi bỏ bộ quân phục thường ngày. Từ góc nhìn của Ngu Lí có thể thấy thân hình vĩ đại và rộng lớn của Lang Vương. Những thớ cơ bắp dày nặng trên lưng hắn hơi phồng lên, căng chặt như đang dồn sức. Những vết sẹo đan xen trên lưng không hề đáng sợ, ngược lại như những huân chương tôn thêm vẻ mạnh mẽ của cơ thể hắn.

Ánh mắt Ngu Lí lại khẽ dao động.

Nhưng cô chưa kịp thu hồi ánh mắt thì Ốc Nhân Hi đã ngước lên nhìn thẳng về phía cô bằng ánh mắt sắc bén, tựa như bản năng của dã thú mách bảo hắn có ai đó đang nhìn trộm.

Thấy là cô, Ốc Nhân Hi khựng lại một chút, sau đó gật đầu về phía cô.

Đầu óc Ngu Lí quay cuồng, tự hỏi cái gật đầu của hắn có ý gì? Là muốn nói cô cứ tự nhiên nhìn à??… Dù sao họ cũng là cộng sự có độ tương thích rất cao, nếu tiến hành kết hợp song hướng, họ sẽ là bạn đời chính thức.

Lần trước đội trưởng Ốc Nhân Hi cũng đã ngầm thể hiện rằng nếu cô yêu cầu chia sẻ tinh thần lực, hắn sẽ chấp nhận việc kết hợp với cô —

Từ từ, sao cô lại càng thấy ngượng ngùng thế này?!

Mãi đến khi vào giờ nghỉ giữa buổi, Lang Vương ở đó nên những tinh thần thể chó lớn thường tranh thủ cơ hội này đến gần Ngu Lí cũng đều ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng vẫn có ngoại lệ.

“Trông cô có vẻ không vui, có chuyện gì sao?”

Khi Ngu Lí ngồi xuống, Bùi Tinh Lễ (*) vô tư lự tiến đến bên cạnh cô, bên cạnh hắn là tinh thần thể Husky.

(*) không phải suy nghĩ, lo lắng gì

“Đừng buồn. Nếu cô đồng ý, đợi huấn luyện xong tôi sẽ đưa cô đi chơi.” Hắn cười tươi rói giơ tay về phía cô, vẻ mặt đầy nhiệt huyết.

“Cảm ơn, nhưng cậu đến đây như vậy có ổn không?”

“Có vấn đề đấy, tôi phải đi chạy phạt ngay đây!” Chàng trai Husky tràn đầy sức sống nói, “Đội trưởng bình thường không cho đội viên đến gần cô. Hiện tại anh ấy đang nhìn chỗ khác, đừng lo, 50 vòng chạy nhanh lắm.”

Ngu Lí hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi không nhịn được khẽ cười.

Cô giơ tay xoa đầu Husky. Chú chó ngẩng đầu chờ đợi một lúc lâu, sau đó vội vàng “gâu” một tiếng, vươn đầu liếm cô. Chiếc lưỡi linh hoạt như một chiếc bàn chải nhỏ lướt qua đầu ngón tay cô, cái đuôi nhanh chóng xoay tròn phía sau.

Đây là lần đầu tiên Ngu Lí cảm thấy không chịu nổi. Cô cuộn ngón tay lại, nhẹ nhàng chạm vào đầu Husky: “Thôi nào, kiềm chế một chút, mày thua kém những chú chó khác ở mặt này đấy.”

Cô đang nói với tinh thần thể của chính mình, hay là…?

Bùi Tinh Lễ ngẩn người, giơ tay gãi gãi má, nơi đột nhiên có chút ửng đỏ.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi… nó không cố ý đâu. Được rồi, bây giờ tôi phải chạy một trăm vòng.”

Chàng trai cúi đầu lẩm bẩm một câu, ánh mắt lén lút liếc nhanh qua cổ tay mềm mại đang buông thõng bên người cô, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn nhanh chóng dời mắt đi, gọi tinh thần thể của mình, xoay người chạy về phía sân huấn luyện.

Không lâu sau khi Bùi Tinh Lễ rời đi, Ngu Lí thấy một chàng trai lạ mặt tiến về phía hắn.

Hắn có tóc xám mắt xám, đầu cắt húi cua, thân hình cao gầy, giữa đôi lông mày lạnh lùng có một vết sẹo ngang kéo dài từ giữa trán xuống dưới mắt trái, phá hủy vẻ thanh tú ban đầu của khuôn mặt, tăng thêm vài phần sắc sảo của chiến binh.

Ngu Lí hoàn toàn không quen biết người này, đoán rằng tinh thần thể của hắn hẳn là rất trầm ổn, mấy ngày nay không hề đến gần cô.

Ngu Lí cụp mắt nhìn xuống rồi cứng đờ hô hấp, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập dồn dập.

Cái, cái bộ lông xám bạc đậm đặc, tứ chi vạm vỡ, cái đầu uy nghiêm như đầu sói nhưng lại thêm vài phần tuấn tú, chiếc đuôi thô ráp mềm mại tự nhiên rũ xuống giữa hai chân sau —

Là nam thần giới chó, (*) chó lai sói Tiệp Khắc!!

(*)

“Ngu Dẫn đường, chào ngài.”

Chàng trai kín đáo chào cô, như có chút không quen nhìn thẳng vào mắt phụ nữ mà nghiêng mắt đi, lịch sự nói: “Đội trưởng dặn tôi đưa cô đến văn phòng của anh ấy, có việc muốn thương lượng với ngài. Nếu ngài rảnh lúc này, xin mời đi theo tôi.”

“Đội trưởng.”

“Vất vả rồi, Chư Trạch, về huấn luyện đi.”

Ốc Nhân Hi dường như vừa từ sân huấn luyện vào văn phòng, chiếc áo tập còn mặc vội. Ngu Lí đứng dậy khỏi ghế sofa, tò mò và hơi căng thẳng nhìn hắn.

Sau khi Chư Trạch đáp lời, hắn dẫn tinh thần thể của mình rời khỏi văn phòng.

Ngu Lí tiếc nuối liếc nhìn cánh cửa phòng đã đóng. Vừa rồi chàng trai kia quá trầm mặc kỳ lạ, ngay cả con chó sói Tiệp Khắc cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh chủ ở cửa, cái đuôi không hề vẫy một tí nào.

Nếu có thể sờ tinh thần thể chó sói của hắn một chút thì tốt rồi… Nhưng Ngu Lí nhận ra chàng trai kia không có ý muốn giao tiếp với cô, liền tự nhiên cũng không dám mạo muội đưa ra yêu cầu.

“Hôm nay sắc mặt cô có chút lo lắng,” Ốc Nhân Hi vẫy tay gọi cô nói, “Đang phiền lòng vì cuộc diễn tập ba ngày sau à?”

Ngu Lí gật đầu, do dự một lát rồi vẫn đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đôi mắt xanh băng giá của đối phương nhìn cô chăm chú, Ngu Lí buồn rầu nói: “Xin lỗi, đội trưởng… Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy năng lực hiện tại của tôi còn hạn chế. Nhưng trong diễn tập thực chiến sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp mọi người.”

“Chỉ là một cuộc diễn tập thôi, không cần để bụng.”

Ốc Nhân Hi nhìn sâu vào mắt cô, bàn tay nâng lên, như an ủi một chú mèo con mới đến mà lạ lẫm nhưng kiên nhẫn xoa đầu cô, sau đó khẽ nhíu mày, trầm giọng:

“Nếu muốn tăng cường tinh thần lực, cô có từng nghĩ đến…”

Ngu Lí từ giọng điệu của hắn và sự thay đổi của bầu không khí đã ý thức được điều gì đó, cô rụt cổ lại, cúi đầu.

Chuyện trở thành bạn đời với đội trưởng tuyệt đối không được! Cô phải nghĩ lại xem lần này nên từ chối như thế nào.

“Thành lập quan hệ bạn đời với đội viên của tôi?” Ốc Nhân Hi nói.

Ngu Lí thoáng chốc ngạc nhiên ngẩng đầu, trợn to đôi mắt đen láy nhìn đội trưởng.

“Trước đây tôi cấm họ tiếp xúc cô là lo lắng họ còn trẻ lỗ mãng, gây ra chuyện không vui cho cô.”

Ốc Nhân Hi gật đầu, giọng điệu bình tĩnh, đôi mắt xanh băng giá phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của cô: “Nhưng hôm nay tôi thấy cô ở chung với các thành viên trong đội, dường như cô có ấn tượng không tệ về họ.”

“Chỉ có một điều.”

“Họ là chiến sĩ. Cô có thể ở chung với bất kỳ thành viên nào cô thích và chấp nhận lời cầu ái của họ, thiết lập quan hệ thân mật, nhưng xin đừng đối xử với họ như những con chó để trêu đùa.”

“Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn,” hắn nói, bàn tay vuốt những sợi tóc mái bên má cô ra sau tai, giọng nói trầm ổn và bình tĩnh, “Nhưng ngoài thời gian đó ra, tôi hy vọng cô vẫn có thể ở bên cạnh tôi.”

Ổng nói giống kiểu em có tình nhân bên ngoài cũng được, nma đừng quên anh=)))

Lời tác giả:

Nói một chút về ấn tượng của Tiểu Ngư trong mắt người khác nhé. Cô ấy thuộc kiểu con gái tinh tế, thanh tú, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, mang đến cảm giác như ánh trăng dịu dàng. Đôi khi cô ấy thích mơ màng và ngẩn ngơ, điều này ngược lại khiến cô ấy trông khó gần. Hơn nữa, từ nhỏ gia giáo của Tiểu Ngư rất tốt, những lời lẩm bẩm trong lòng căn bản sẽ không để người khác nhận ra, chỉ khi thân thiết mới thể hiện một chút tùy hứng nhỏ nhặt.

Thậm chí khả năng chửi người của Tiểu Ngư đều là học được từ Isaac, còn không cẩn thận mắng hắn đến sảng khoái (bi kịch).

*Tuy Tiểu Ngư là người xuyên không nhưng nguyên chủ và Tiểu Ngư ở Lam Tinh có diện mạo và tính cách giống hệt nhau, tương đương với một bản thể khác của chính mình ở một thế giới song song.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play