“Đội trưởng Kiêu, lâu rồi không gặp.”

“Chào cô, Ngu tiểu Dẫn đường, cô cũng đến rồi à.”

Dù Isaac không có ý định tiếp tục dò xét nhưng vì lịch sự, Ngu Lí vẫn chào hỏi đội trưởng Kiêu khi cô đến gần khu vực của bộ Không Chiến.

Chàng trai tóc xám mặc áo sơ mi trắng và áo choàng theo quân phục, đi kèm găng tay da và giày chiến thuật bó sát. Hắn vẫn đeo khuyên tai và nhẫn, trông không giống như đi diễn tập mà như một quý tộc đến trang trại ngựa để cưỡi ngựa dạo chơi.

Thấy Ngu Lí đến gần, hắn cười nheo mắt vẫy tay.

“Đây là lần đầu tiên cô tham gia diễn tập đúng không? Thế nào, quy tắc đều nắm rõ cả chưa?”

“Vâng…” Ngu Lí thở dài buồn bã, “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi theo đội, rất nhiều chỗ còn cần phải mò mẫm, chỉ có thể cố gắng hết sức không làm vướng chân mọi người.”

Lần này Bạch Tháp tổ chức giải đấu ba đội, quy tắc phân định thắng bại tương đối đơn giản: một là xem đội nào chiếm được nhiều căn cứ nhất, hai là xem đội nào có số thành viên bị loại ít nhất. Đội nào đạt được hoặc vượt cả hai tiêu chí trên sẽ là quán quân.

Khu vực diễn tập lần này là bản đồ rừng cây được Bạch Tháp mô phỏng theo cảnh thật. Mỗi đội ban đầu được phân một căn cứ. Nhiệm vụ của các Lính gác là bảo vệ căn cứ của đội mình đồng thời đánh chiếm tổng hành dinh của các đội khác, trong quá trình đó cố gắng bảo đảm thành viên không bị thương.

Cuộc diễn tập kéo dài năm ngày. Một đội dù mất căn cứ của mình cũng không bị loại ngay lập tức mà sẽ đợi đến khi diễn tập kết thúc để thống nhất tính toán.

—— Điều này có nghĩa là cho đến phút cuối cùng, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác, bởi vì ngay cả đội ngũ có vẻ yếu thế trong cả trận cũng có thể chỉ đang tạm thời ẩn mình mà tìm kiếm cơ hội tung đòn chí mạng vào đối thủ.

Kiêu nhìn cô, giọng mang ý cười: “Đừng lo lắng, cô gia nhập đội không đúng thời điểm, mới chỉ một tuần thôi, chắc chắn sau này sẽ có tiến bộ.”

Ngu Lí: “Vâng, cảm ơn ngài đã động viên!”

“Tôi thấy vừa rồi đội trưởng Isaac cứ nhìn chằm chằm về phía cô, cô dường như không muốn nhìn thấy anh ta.” Kiêu vươn tay mời, “Nào, tôi đưa cô về đội Khuyển Khoa.”

Ngu Lí cảm kích nói lời cảm ơn, như chim non đi theo sau Kiêu.

Cô vừa nãy né sau lưng Kiêu, không cẩn thận để ý đến các Lính gác phía sau hắn.

Lúc này Kiêu dẫn cô xoay người, khiến cô lộ diện trước mặt các thành viên đội Không Chiến. Ngu Lí sợ sệt cúi đầu.

Khi đi ngang qua một bóng người nam tính mặc quân phục trắng và giày ủng, bên hông đeo kiếm rất có dáng vẻ kỵ sĩ, cô nghe thấy một giọng nói ôn hòa từ trên cao vọng xuống.

“Cậu mang đến à, Kiêu? Chưa từng thấy.”

“Cô ấy sợ người lắm nên đừng đùa, với lại đây không phải người của tôi,” Kiêu cười nói, “… Hừm, hẳn là sau này sẽ có cơ hội?”

Trái tim nhỏ bé của Ngu Lí run rẩy, trong lòng mơ hồ sợ hãi khi được Kiêu đưa về đội Khuyển Khoa.

Sau khi từ biệt Kiêu, cô hít sâu một hơi cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng căng thẳng như trước khi lâm trận. Sau đó, cô rất nhanh gặp được Arthur và chàng trai chó sói bên cạnh hắn —

“Ngu Dẫn đường, đây là Chư Trạch. Cô hẳn đã gặp cậu ấy rồi. Lần diễn tập này là chiến cứ điểm, hai chúng tôi sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô.”

Ngu Lí gật đầu, tò mò nhìn về phía Chư Trạch.

Cô nhớ rõ chàng trai trông trầm mặc ít nói, giữa lông mày có vết sẹo này có tinh thần thể là chó sói Tiệp Khắc! Nam thần hàng TOP trong giới chó.

“Chào cậu, Chư Lính gác, mấy ngày tới mong cậu giúp đỡ.” Ngu Lí cười muốn bắt tay hắn.

“… Ừm, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Chư Trạch cụp mắt, ánh mắt vẫn chưa nhìn xuống mặt cô. Hắn mặc áo ngắn tay bó sát người, thân hình rắn chắc như báo săn, uyển chuyển và đầy sức bật. Hắn dường như không để ý đến hành động của cô, cánh tay buông thõng bên người.

Ngu Lí chớp mắt, hơi ngạc nhiên nhìn về phía phó đội bên cạnh.

Arthur bất đắc dĩ mỉm cười, bảo cô không cần để ý.

Sau khi Ốc Nhân Hi và các thành viên khác trong đội đến cổng, cuộc diễn tập bắt đầu đúng giờ. Ba đội lần lượt tiến vào rừng cây từ các cổng khác nhau.

Ngu Lí được Arthur và Chư Trạch hộ tống ở giữa đội hình, đi theo đoàn người mấy chục người. Trước tiên họ cần đến căn cứ của đội mình, sau khi củng cố và xây dựng tường phòng thủ ở đó, các thành viên sẽ triển khai tấn công nhắm vào các đội khác.

Địa hình rừng cây gồ ghề, cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn. Ngu Lí hơi căng thẳng ôm lấy cánh tay, ánh mắt quét về phía những lùm cây bên cạnh và bóng tối sâu hơn trong rừng.

Cô luôn cảm thấy nơi đó dường như ẩn chứa điều gì đó, hơi đáng sợ.

Ngu Lí do dự mở lời: “Phó đội Arthur, nơi chúng ta đến được nói là khu vực mô phỏng theo cảnh thật… Có rắn và côn trùng độc các loại không?”

Arthur đáp: “Bản đồ là mô phỏng theo cảnh thật, nhưng địa điểm chúng ta đi vào vốn dĩ là vùng hoang dã, không loại trừ khả năng có những thứ đó.”

Ngu Lí: !?

Arthur cười an ủi cô: “Đội ngũ đông người, khi nghỉ ngơi cô sẽ ở lều trại trung tâm cùng đội trưởng, như vậy sẽ không gặp phải nguy hiểm từ rắn rết đâu.”

Ngu Lí thoáng chốc trợn tròn mắt, không những không được an ủi mà ngược lại càng kinh hãi.

Cái gì? Cô phải ngủ cùng Ốc Nhân Hi hả??

… À thì, dù cô biết mình và Ốc Nhân Hi xem như đang thử làm bạn đời, hơn nữa lều trại trung tâm nghe có vẻ an toàn nhất!

Nhưng mặc kệ nói thế nào, ở cùng với Lang Vương cao lớn lạnh lùng với thân hình đáng sợ như vậy của hắn, nửa đêm cô thật sự sẽ không bị “bắt nạt” thành một viên đạn Tiểu Ngư tròn xoe sao?!

Trong lúc đầu óc Ngu Lí quay cuồng, Arthur dường như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu nhìn lên không trung. Cùng lúc đó, các đội viên khác cũng đồng loạt dừng bước, những tinh thần thể chó lớn ở bên ngoài đội hình bày ra tư thế cảnh giác.

Ngu Lí cũng ngẩng đầu theo. Qua những dây leo và phiến lá che phủ, cô nghe rõ một tiếng thú rống từ phía chân trời vọng lại, vừa giống hổ vừa giống ưng, uy nghiêm trầm đục.

Một tiếng khác thanh cao cũng vang lên ngay sau đó, như tín hiệu đi săn của loài chim dữ nào đó.

“Đây là?” Ngu Lí ngẩn người, nhỏ giọng hỏi Arthur bên cạnh.

“Là át chủ bài của đội Không Chiến, đội trưởng Kiêu và phó đội. Tinh thần thể của họ là kim điêu (chim đại bàng vàng) dị hình và (*) sư thứu.”

(*)

Arthur cẩn thận lắng nghe để phán đoán phương hướng, nói: “Hướng đông nam, cách chúng ta khoảng mười lăm cây số. Họ có lợi thế tác chiến trên không, nhưng địa hình rừng cây với thảm thực vật rậm rạp hạn chế tầm nhìn của họ, hẳn là không muốn xung đột trực diện với chúng ta.”

“Tôi nghĩ là đội trưởng Kiêu và đội Isaac chạm trán đánh nhau rồi. Hướng xuất phát của hai đội sau khi vào rừng là giống nhau.”

Yên lặng chờ một lát, không có động tĩnh nào truyền đến nữa, Arthur đỡ cô lướt qua những dây leo phía trước: “Không sao đâu Ngu Dẫn đường, điều này có lợi cho chúng ta.”

Ngu Lí gật đầu, dù nói vậy nhưng cô vẫn nhíu mày, trong lòng mơ hồ bất an.

Nửa giờ sau, họ đến căn cứ. Một đội người tuần tra xung quanh, những Lính gác khác bắt đầu xây dựng tường phòng thủ căn cứ. Lúc chạng vạng, doanh trại bốc cháy đống lửa trại.

Ngu Lí ăn tối đơn giản, Arthur đưa cô đến trước lều trại trung tâm.

“Ngu Dẫn đường.”

Trước khi vào lều, Arthur ôn hòa gọi cô lại.

“Chuyện ngày hôm qua đã liên lụy đến ngài, tôi cảm thấy rất xin lỗi về điều đó.” Hắn hỏi, “Ngài đã hồi phục chưa, cơ thể còn khó chịu ở đâu không?”

“Không sao… Các anh cũng là vì bảo vệ tôi.” Ngu Lí không hiểu sao tránh ánh mắt của chàng trai, nhẹ giọng nói.

Sau khi Lính gác và Dẫn đường tiến hành liên kết tinh thần, trong não vực sẽ lưu lại một lượng tinh thần lực của nhau trong một khoảng thời gian. Họ có thể cảm nhận được cảm xúc và trạng thái của đối phương bất cứ lúc nào. Đối với một tinh thần thể khuyển khoa như Arthur, lượng tinh thần lực này còn giúp hắn định vị được vị trí của cô.

Trong khu vực ô nhiễm, các thiết bị điện tử thường không nhạy. Vì vậy, trong cuộc diễn tập cũng cấm mang theo các công cụ hỗ trợ khoa học kỹ thuật hiện đại. Một khi lạc mất, lượng tinh thần lực này sẽ trở thành sợi dây cứu mạng của cô.

Ngày hôm qua Ngu Lí bị Ốc Nhân Hi và Arthur ôm vào lòng, đến cuối cùng đã có chút bất lực muốn khóc. Nhưng sau khi được họ dỗ dành liên tục, cô đã hiểu được sự cần thiết của việc thiết lập liên kết tinh thần…

Arthur lặng lẽ nhìn cô chăm chú, bàn tay đeo găng chiến thuật nâng lên, dường như muốn chạm vào mái tóc rối bời bên má cô, cuối cùng các ngón tay khẽ nắm lại rồi buông xuống bên người.

“Trong năm ngày diễn tập, nếu đội trưởng không ở đây, tôi sẽ dốc toàn lực phục vụ ngài.”

“Ngủ ngon, Ngu Dẫn đường, chúc ngài và đội trưởng có một giấc mơ đẹp.”

……

Sau khi vào lều của Ốc Nhân Hi, Ngu Lí mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều. Không gian bên trong lều rất rộng, dù Ốc Nhân Hi với thân hình to lớn nằm xuống cũng không chạm đến cô…

Bên ngoài có lính gác tuần tra đêm, thỉnh thoảng vọng đến tiếng ủng dẫm lên lá rừng khô khốc và tiếng lửa trại tí tách cháy.

Ốc Nhân Hi vẫn chưa trở về, có lẽ đang cùng vài phó quan bàn bạc công việc tấn công và bố phòng ngày mai. Ngu Lí sột soạt trốn trong ổ chăn thay váy ngủ, sau đó cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mơ màng sắp ngủ.

Đêm trong rừng lạnh lẽo, Ngu Lí ngủ một lúc thì sắc mặt tái nhợt, không nhịn được run rẩy. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến vào lều.

Lang Vương với thể trạng cường tráng ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt xanh băng giá liếc nhìn bóng dáng Ngu Lí đang cuộn tròn như một quả bóng. Rồi như nhận ra cô đang run, hắn nhíu mày, cầm lấy một chiếc chăn khác cẩn thận đắp lên người cô.

Ngu Lí khẽ thở, cơ thể run rẩy vẫn không dịu đi.

Ốc Nhân Hi vươn tay, nhẹ nhàng vỗ dọc lưng trấn an cô như ngày hôm qua. Ngu Lí cảm nhận được nguồn nhiệt gần trong gang tấc, như một chú mèo con sợ lạnh mà quấn chăn cọ cọ vào người hắn, đến gần thân hình cường tráng tràn đầy năng lượng của người Lính gác.

Ốc Nhân Hi nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó cũng nhắm mắt lại không để ý đến cô nữa, hắn ôm eo sau lưng cô, để cô có một giấc mơ đẹp suốt đêm.

Ngày thứ hai, Ngu Lí không bị Lang Vương “bắt nạt” cũng không biến thành bánh cá. Khi cô tóc tai rối bời chui ra từ chiếc chăn của Ốc Nhân Hi, đối phương đã không còn trong lều.

“Buổi sáng tốt lành, Ngu Dẫn đường.”

Ngu Lí mặc quần áo xong, đi ra khỏi lều trại. Arthur đứng chờ cô ở ngoài cửa, chàng trai tóc vàng mỉm cười nói: “Vì một vài tình huống hôm qua, đội trưởng tạm thời rời khỏi doanh trại. Bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo tôi.”

Các chiến sĩ Bạch Tháp đều đã tự mình trải qua chiến trường, vì vậy nhịp độ cuộc diễn tập lần này cũng khốc liệt hơn nhiều so với Ngu Lí tưởng tượng.

Khi cô ăn sáng, Arthur kể rằng hôm qua đội Isaac và đội Không Chiến đã xảy ra vài cuộc xung đột. Căn cứ của Isaac bị thiệt hại hơn một nửa, có lẽ hôm nay đội Không Chiến sẽ chiếm được cả hai căn cứ.

Vì vậy nửa giờ trước, Lang Vương đã dẫn một nửa thành viên đi trước đến gần chiến trường để xem xét tình hình. Lẽ ra cũng mang theo Ngu Lí, nhưng tình hình chiến trường hiện tại không rõ ràng, hơn nữa tường phòng thủ căn cứ cũng đã xây được gần xong, để đảm bảo an toàn, họ đã để cô và một nửa đội viên ở lại căn cứ.

“Đội trưởng Kiêu mạnh đến vậy sao! Lợi hại hơn đội Isaac nhiều à?” Ngu Lí tò mò hỏi.

Arthur bật cười, rót cho cô một ly sữa bò, giải thích: “Đơn vị tác chiến khác nhau thì trường hợp tác chiến tổng hợp của bộ phận Lục Chiến và Không Quân đều có ưu thế và bất lợi riêng. Trên thực tế, đội trưởng Isaac dẫn dắt đội ngũ, xét về tu dưỡng tổng hợp của từng binh sĩ thì là số một Bạch Tháp.”

Ngu Lí khó hiểu: “Vậy sao căn cứ của họ lại không bị chiếm nhanh như vậy…?”

“Quan hệ giữa các đội viên của họ không hòa thuận. Có lẽ trong đội ngũ xảy ra mâu thuẫn, hoặc có lẽ trình độ ứng biến của một số thành viên tăng lên, ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa họ.”

Arthur bình tĩnh nói: “Đây là chuyện thường xảy ra. Các thành viên đội Isaac thường đơn độc chinh phục khu vực ô nhiễm, mức độ ô nhiễm trong não vực của họ cũng nghiêm trọng nhất Bạch Tháp, đôi khi sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề về tinh thần.”

“Ngu Dẫn đường, nếu có thể, bình thường cô vẫn nên ít tiếp xúc với họ thì hơn.” Hắn nhắc nhở.

“Đương nhiên!” Ngu Lí bất bình giận dữ tỏ vẻ đồng tình, cô thực sự đã nhẫn nhịn tên biến thái Isaac kia quá lâu rồi!

Ăn xong Ngu Lí đứng dậy, vốn định trở lại lều trại học tập nhưng đột nhiên nghe thấy động tĩnh khác thường từ bên ngoài tường phòng thủ truyền đến.

Một bóng ma khổng lồ đe dọa tiến đến, bao phủ các chiến sĩ trong doanh địa. Tiếng gầm của mãnh thú vang lên như sấm.

Ngu Lí mở to mắt, tim đập nhanh hơn. Cô nhìn rõ những cái đầu quái thú màu đỏ tươi đáng sợ xuất hiện trên tường cao.

Những con cọp răng kiếm, báo đen, sư tử châu Phi, còn có tinh thần thể của tên chó điên kia cao khoảng 3 mét — lớp da bên ngoài phủ một lớp vỏ xương tái nhợt, dáng người dị dạng, đôi mắt đỏ tươi của báo tuyết.

Những con mèo lớn hoặc là thò đầu vào bên trong tường, hoặc là dễ dàng nhảy lên tường cao, vung chiếc đuôi xù xì lốm đốm từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt đặc biệt nhìn sâu về phía cô.

Arthur nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén, nhanh chóng đứng dậy. Cùng lúc đó, các đội viên ở lại căn cứ cũng nhanh chóng tập hợp, những tinh thần thể cúi thấp người, hai chân trước hạ thấp phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“… Tôi vừa mới tự cho là đúng, đã giải thích sai cho ngài rồi, Ngu Dẫn đường.”

Theo giọng Arthur vừa dứt, tiếng gầm gừ trầm thấp của những mãnh thú thuộc họ mèo lớn không ngừng vọng đến từ bốn phía, dường như tường phòng thủ đã bị bao vây.

Arthur rút quân đao, cùng Chư Trạch bảo vệ cô sau lưng, nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại rồi nhỏ giọng giải thích: “Có lẽ đội Isaac không thua vì vấn đề nội bộ mà là vì đã đạt được thỏa thuận nào đó với đội trưởng Kiêu.

Họ giả vờ đánh nhau cả ngày, thực tế Isaac tự nguyện giao căn cứ cho Kiêu để cầu hòa và hợp tác. Tôi nghĩ, tất cả có lẽ đều vì cô.”

Tim Ngu Lí đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố gắng ổn định giọng nói đang run rẩy: “Phó đội Arthur, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các anh không?”

Arthur khẽ lắc đầu: “Đội trưởng không ở đây, chúng ta chỉ có một nửa thành viên, không thể thực hiện cộng minh tinh thần hoàn hảo, khó lòng chống lại toàn bộ lực lượng của đội Isaac.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tuyến phòng thủ này. Nếu tìm được cơ hội, cô hãy cùng Chư Trạch rút lui theo cửa sau mà toàn lực chạy về phía đông nam, nơi đội trưởng đang ở, khoảng mười lăm phút đường.”

“Ngu Dẫn đường, sau đó tôi sẽ đi tìm ngài, xin hãy cẩn thận.”

……

Ngu Lí chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy. Cảnh vật hai bên vụt qua, gió mạnh thổi qua má ướt đẫm, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Chư Trạch đã rời đi bằng cửa sau để bảo vệ cô, hắn chặn lại hai tên đội viên của Isaac. Vì vậy hiện tại chỉ còn một mình cô đi tìm Ốc Nhân Hi.

Dù biết có quy định của Bạch Tháp, dù đám lính gác chó điên kia bắt được cô cũng không thể làm những hành động đẫm máu, xâm phạm cô… nhưng Ngu Lí vẫn bản năng sợ hãi những hành vi tồi tệ khác của bọn họ.

Dự cảm nguy hiểm sắc bén dâng lên trong lồng ngực cô.

Một bóng dáng quái thú từ phía sau lao đến, Ngu Lí kêu lên một tiếng kinh hãi từ cổ họng, muốn lộn người tránh sang bên nhưng lại bị cái đệm thịt của nó ấn chặt xuống đất.

Ngu Lí đau đến tái mặt, thậm chí còn chưa kịp kêu rên đã bị người đàn ông tóc bạc cùng con dã thú đồng thời lao tới bế lên khỏi mặt đất. Hai cổ tay cô bị nắm chặt, sau lưng cô chạm vào bộ xương dị hóa cứng rắn của báo tuyết. Hơi thở dồn dập thô nặng của chàng trai gần sát bên tai cô. Hắn cúi đầu ôm chặt lấy cô, chiếc lưỡi thô ráp liếm từ mặt xuống cổ cô.

Ngu Lí lắc đầu, liều mạng đẩy Asmon ra.

“Đồ khốn kiếp, cút ngay!”

Nhớ lại buổi chiều hôm đó khi khai thông sâu hắn đột nhiên phát điên. Cô cũng đã kịch liệt đá và đánh, cố gắng vùng vẫy như vậy. Lần đó có Lục Ngô chỉ mất hai phút đã chạy đến, lần này ai sẽ đến cứu cô được?!

“Ôi chao, cậu ta lại nổi điên rồi, đội trưởng.”

Một giọng nói cười hì hì của chàng trai vang lên từ sau lưng kẻ điên. Hắn có tóc đen mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú phóng khoáng. Bàn tay hắn dùng sức nắm lấy tóc người đàn ông tóc bạc, cổ tay nổi lên gân guốc dữ tợn. Đôi ủng quân đội không chút nương tình đè lên vai đồng đội, khiến hắn thở hổn hển quỳ gối tại chỗ như một con chó điên.

“Cho nên tôi mới ghê tởm lũ chó hoang này.”

Isaac cười nhạo một tiếng, bước tới vươn tay ôm Tiểu Ngư đang mềm nhũn bất lực trên mặt đất vào lòng. Hắn cúi đầu dùng đôi môi dày khẽ mút hôn lên gáy cô, cảm giác ướt nóng lướt qua giúp cô lau sạch những vệt nước mắt và mồ hôi dính bết ở đó.

Ngu Lí khẽ run rẩy một chút nhưng không phải vì đau đớn.

“Liếm thì cứ liếm, mà đến liếm cho cô ấy sướng cũng không làm được.” Hắn nói giọng khàn khàn.

Lời tác giả:

Dạng chó dữ…phục tùng, đại khái là kiểu như Isaac này ( ).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play