Thời Tuế ngoan ngoãn nằm yên trên giường, bình tĩnh như một đứa trẻ ngoan.

Rèm ký túc xá dày và nặng, gần như không cho ánh sáng lọt vào.

Đồng hồ chỉ đầu giờ chiều, ánh mặt trời ngoài kia vừa vặn đẹp đẽ.

Cơ thể cô vẫn chưa điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, chưa đủ tỉnh táo để bước ra ngoài đi dạo.

Trong khi đó, mấy đứa bạn cùng phòng vốn đã quen nếp sống ngủ ngày cày đêm vẫn đang ngủ say, cả phòng tràn đầy hơi thở uể oải, thi thoảng còn vang lên vài tiếng ngáy nhẹ.

Thời Tuế cảm thấy… cái người tối qua khóc thét vì “emo” kia chắc là một linh hồn khác của chính mình.

Tối qua, giọng nói của người đó trong phòng y tế thật sự rất êm tai, hành động cũng khá dịu dàng, chỉ là những lời người đó nói thì cô nghe chẳng hiểu nổi.

Sau câu nói cuối cùng của hắn, cô lập tức ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường ở ký túc xá.

Nhưng, Thời Tuế thật ra… chẳng quên gì cả.

Cô bắt đầu suy đoán, điều Ander muốn nói lúc ấy, có lẽ có liên quan đến một bí mật nào đó của học viện Eli.

Tạm thời chưa cần quan tâm gã đàn ông mang theo hương hoa, giọng nói dễ nghe đó là ai, Thời Tuế chuyển hướng phân tích, tại sao hắn lại nói như vậy?

Quá mạo muội rồi.

Nói cái gì mà “Quên hết mọi thứ ở nơi này” tưởng mình có siêu năng lực chắc?

Thời Tuế cười cứng đờ.

Uống máu, răng nanh sắc nhọn, đôi mắt đỏ như máu.

Đi học vào ban đêm để tránh ánh sáng mặt trời, xuất thân từ mấy gia tộc quý tộc nước ngoài, vẻ ngoài không tì vết.

Thỉnh thoảng lại đến gần thì thầm người cậu thơm thật đấy… Những hành vi đó, quả thực… rất kỳ quặc.

Như… ma cà rồng?

Nếu không phải vì Thời Tuế đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kỳ bí, truyện tranh, phim ảnh đủ thể loại, thì chắc cô cũng không thể liên tưởng nhanh đến thế.

Nếu loại sinh vật vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết này thực sự tồn tại ngoài đời…

… Vậy thì máu trữ đông trong bịch truyền dịch, có được coi là thực phẩm dự trữ với bọn họ không?

Thời Tuế lập tức thắng gấp trong đầu, kéo lại dòng suy nghĩ bắt đầu đi xa.

Mặc dù chuyện này thật sự rất huyền ảo, nhưng nếu tất cả các sự trùng hợp cùng xuất hiện… thì khả năng vớ vẩn kia, có lẽ… là thật.

Vậy cái tên đeo nhẫn tối qua, thật sự có thể có siêu năng lực chăng?

Thời Tuế đưa tay lên định xoa trán, để tiêu hóa mớ phân tích vừa lướt qua trong đầu, nhưng tay lại dừng giữa không trung.

Cô bất giác nhớ lại cảnh tối qua, lúc chính mình táy máy tay chân trong miệng của Ander.

Cái cảm giác ẩm ướt, dính dính đó vẫn còn vương lại… 

Và đôi mắt đỏ hẹp dài ngập tràn dục niệm ấy, lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô

Nếu Ander thật sự là ma cà rồng, thì hành vi hôm qua của cô chẳng khác gì nhét đùi gà vào miệng chó cả, đúng không?

Thời Tuế bình tĩnh ngồi dậy.

Cô cảm thấy người đã đưa cô trở về chắc chắn không hề tốt bụng như vậy, chắc chắn là có dụng ý.

Thời Tuế lặng lẽ bò xuống giường, lén lút bước vào nhà vệ sinh rửa tay.

Điện thoại đang nằm trong tay giáo viên, phải hai ngày nữa đến cuối tuần, cô mới lấy lại được. 

Giờ thì chẳng thể nào dùng mạng tra tin tức gì cả.

Huống hồ ngôi trường này đã tồn tại lâu như thế, chắc chắn lớp ngụy trang đã rất hoàn hảo.

Giờ cô mà báo cảnh sát cũng chẳng có bằng chứng, nói không chừng còn bị xem là tâm thần rồi bị bắt nhốt luôn ấy chứ.

Nhưng không hiểu sao, Thời Tuế không hề cảm thấy sợ. Ngược lại, mơ hồ còn có chút hưng phấn mà chính cô cũng không nhận ra.

Từ nhỏ cô đã gan to.

Em trai Thời Niên hồi nhỏ rất sợ bóng tối, luôn được cô bảo vệ.

Thấy ánh mắt sùng bái của em, Thời Tuế lúc nào cũng tự hào vì mình là một người chị tốt.

Chỉ có điều Ander và bọn họ có phải là ma cà rồng hay không, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, chưa có gì chắc chắn.

Nếu thật sự có ma pháp can thiệp, tốt nhất bây giờ cứ giả vờ như không biết gì, đi học như bình thường là được rồi.

Thời Tuế nhanh chóng đặt ra một kế hoạch hành động.

Đêm nay, cô hoàn toàn không ngủ, sáng sớm mang quầng thâm mắt đến lớp, cố ý liếc nhìn bảng tên ở chỗ ngồi của "cậu thiếu gia" sau lưng.

Theodore.

Phần sau của họ thì quá khó nhớ, Thời Tuế dứt khoát bỏ qua luôn. Cô nhẹ nhàng bước vào lớp, không ngờ rằng sắp phải nghe một tin dữ.

Tiết đầu tiên, chỗ của Ander vẫn trống.

Tiết thứ hai, vẫn không thấy cậu ta đâu.

Tiết ba tan học, Thời Tuế chen qua đám đông chạy ra ngoài lớp, gọi với theo giáo viên:

“Thầy ơi, thầy có biết Ander đi đâu không ạ?”

Thầy giáo dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt có phần thương hại.

“Ander đã vi phạm quy định, bị giam lại ba ngày. Tuần sau mới được quay lại lớp.”

Ông ta liếc nhanh vào lớp một cái rồi vội vàng rời đi.

Thời Tuế: “……”

Cạn lời thật rồi, lớp chỉ có hai phe rõ rệt.

Lãnh đạo phe mình mới vô học đã bị phạt, giờ chỉ còn cô phải đối mặt với một Boss địch quân có thù tất báo, một mình đơn độc.

Quay lại lớp học, cô phớt lờ ánh mắt đầy ác ý từ phía cửa sổ, tuyệt đối không thể để Theodore thấy cô sợ hãi hay rối loạn.

Chỉ là đến tiết thứ tư, sau khi ăn cơm trưa và quay về ký túc xá, cô vẫn tỏa ra một luồng áp suất thấp đáng sợ.

Bạn cùng phòng vừa ngồi gặm khoai vừa nói.

“Tớ nghĩ cậu nên tránh xa ngài Theodore ít nhất trong ba ngày tới.”

Thời Tuế ngẩng đầu.

“Cậu biết gì về anh ta à?”

Bạn cùng phòng chỉ biết những chuyện mà ai cũng nghe nói, nhà Canast thuộc hệ quý tộc quyền lực, bám rễ sâu trong giới quý tộc, giàu đến mức không tưởng.

Từng chữ đều đang nói: “Đụng vào anh ta là chết chắc.”

Nghe đến cái tên thôi cũng đã nhức đầu rồi.

Bạn cùng phòng hạ giọng thì thầm:

“Nếu thật sự không còn cách nào... hay là cậu xin lỗi anh ta đi?”

Thời Tuế nhớ lại ánh mắt mà Theodore nhìn cô ngày hôm qua.

Tên thiếu gia kiêu ngạo đó rõ ràng là kiểu "có thù phải báo", xin lỗi xong còn chẳng biết sẽ bị nhục thế nào nữa.

Lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất là: đã là kẻ địch thì làm đến cùng.

“Vả lại, cái người như Ander... cũng không giống kiểu có thể bảo vệ cậu.”

Phải, một người chỉ biết nghe lệnh rồi há miệng, làm sao có thể làm chủ tình huống?

Chính vì vậy, Thời Tuế mới chọn Ander đấy!

Người như thiếu gia kia rõ ràng sẽ nghi ngờ mọi thứ, nếu đến lúc đó hỏi vì sao cô tham gia "Ngày Săn Thú", thì lý do kiểu tò mò vùng cấm chắc chắn không qua nổi đâu.

Nhưng nếu đám người này thật sự là ma cà rồng, thì cái "Ngày Săn Thú" đó…

Ha ha, chẳng phải là săn... con người sao?

Thời Tuế không muốn nghĩ thêm nữa.

Cô quấn chăn thật chặt, tranh thủ nghỉ trưa để ngủ bù một giấc đã.

Từ nửa đêm thứ Tư trở đi, mọi chuyện đúng như dự đoán: giữa cô và Theodore bắt đầu một kiểu quan hệ mới "cô trốn, cậu ta đuổi, cô chạy mất dạng".

Chỉ cần thấy cậu có dấu hiệu đi về phía mình, Thời Tuế lập tức lẫn vào đám đông chuồn mất.

Sau mấy lần như thế, sắc mặt của Theodore đã đen như mực, bảo tùy tùng chặn trước sau cửa lớp, Thời Tuế lại nhanh như chớp nhảy ra từ cửa sổ bên cạnh.

Bạn học trong lớp thì trố mắt há mồm.

Đến giờ ăn, cô tuyệt đối không lộ diện ở nơi đông người.

Có vài buổi học chung với lớp quốc tế, đến lúc tan thì cô cũng biến mất như ma quỷ, nhanh đến mức ai cũng phải trầm trồ.

Cứ như vậy, Thời Tuế bình an vô sự mà vượt qua hai đêm.

Hôm nay là tiết học cuối cùng trong tuần.

Trăng treo cao giữa trời, Thời Tuế nhẹ nhàng nằm phục trên cành cây.

Cô nhìn thấy ba nam sinh đang nhăn nhó khổ sở tìm kiếm khắp nơi, liền nấp giữa tán lá, cúi xuống quan sát.

Tưởng là mũi thính lắm cơ mà, đúng là m cà rồng thật sao?

Hay tất cả chỉ là trùng hợp, còn Ander thì là một kẻ đặc biệt?

Đêm nay qua đi, mai là thứ Bảy, có thể rời khỏi trường, nơi ẩn nấp sẽ nhiều hơn.

Hơn nữa, tên thiếu gia kia chắc cũng không đến mức đuổi theo ra tận ngoài trường đâu nhỉ.

Nếu thật sự là huyết tộc, theo ấn tượng thông thường, bọn họ đâu thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.

Đến thứ Hai quay lại lớp, Ander cũng sẽ được "thả", bản thân cô cũng không cần phải tiếp tục sống kiểu lẩn trốn nữa.

Cứ bị truy đuổi thế này thì mệt chết đi được.

Chờ đến lúc ba người kia rời đi, Thời Tuế nhảy từ trên cây xuống, vươn vai tránh mặt đám đông rồi quay về khu học tập.

Theodore thì không chịu thừa nhận rằng bản thân đang giận quá hóa thẹn.

Trên đời này tuyệt đối không có ai giống như Thời Tuế, linh hoạt như cá chạch, luồn lách nhưng không để lại dấu vết.

Thiếu niên khoanh tay đứng dựa vào tường, môi mím chặt, gương mặt tuấn tú căng thẳng, ánh mắt đỏ sậm đầy giận dữ như một cơn bão đang chực chờ bùng nổ.

Không ai dám đến gần vào lúc này, nhưng ai cũng lén lút theo dõi, vì trong lòng họ đều nghĩ, Thời Tuế chắc chắn sẽ phải chịu khổ ngay từ ngày đầu tiên cơ.

Giác quan của huyết tộc vô cùng nhạy bén. Nhưng Theodore là huyết tộc thuần chủng, tất nhiên không thể nào vất vả đến mức tự mình đi khắp nơi tìm người.

Thế nhưng mấy tên tùy tùng của cậu ta toàn là phế vật, hai ngày trôi qua mà ngay cả vạt áo của Thời Tuế cũng chưa chạm được.

Quá mất mặt.

Cậu ta đã tốn quá nhiều thời gian trên người Thời Tuế rồi.

Theodore vốn dĩ đã không phải người có tính tình tốt. Sự tức giận của cậu ta bốc lên tận đỉnh đầu, bị nhóm bạn thuần huyết trêu chọc vài câu liền lập tức bùng nổ.

Cậu ta quyết định đích thân ra tay, muốn khiến cô gái loài người đáng chết đó cầu xin mình trong đau đớn, sau đó chết trong thống khổ.

Bỗng có người chỉ tay về một hướng.

“Ơ… kia, cái bóng đó có phải là…”

Theodore theo phản xạ ngẩng đầu nhìn theo, liền thấy Thời Tuế đang buộc cao tóc đuôi ngựa, bước chân nhẹ nhàng đong đưa.

Tự nhiên, thành thạo.

Chắc chắn là cô ta…

Cái con người đáng chết đó!

Theodore không thèm quan tâm đám tùy tùng vô dụng còn chưa quay lại, lập tức đuổi theo.

Vượt qua mấy tòa nhà, Thời Tuế vẫn không hề ngoái đầu, nhưng tốc độ đi lại càng lúc càng nhanh.

Theodore cũng tăng tốc, cậu ta nhìn thấy cô bước lên tầng hai. Ở đây là hành lang dài, không có gì che chắn.

Một bên là lan can, bên kia là dãy cửa sổ đóng kín của phòng thí nghiệm. Thời Tuế dù muốn trốn vào phòng cũng không có lối vào.

Trong hành lang trống trải, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người hòa vào nhau.

Theodore đột nhiên không vội nữa.

Cậu ta giống như một thợ săn dày dạn kinh nghiệm, cười lạnh trong lòng.

Ngu ngốc, loài người làm sao có thể trốn thoát khỏi huyết tộc.

Suy nghĩ đột ngột dừng lại. Theodore thấy Thời Tuế đột nhiên thắng gấp, liếc nhìn xung quanh, rồi chống tay lên lan can hành lang.

Cậu ta quá quen với tư thế này rồi, hai ngày nay, cô luôn nhảy ra khỏi phòng học bằng cách đó.

Lại muốn chạy trốn nữa!

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Thời Tuế đã đặt tay lên cửa sổ tầng hai và nhảy xuống.

Theodore chậm một bước, không kịp tóm lấy, tay cậu ta chỉ nắm được vạt áo đồng phục. Mắt cậu thiếu gia trợn to, cúi nhìn xuống dưới, liền thấy Thời Tuế như con mèo nhẹ nhàng từ tầng hai đáp xuống tầng một.

Cô không lập tức rời đi mà khoác túi lên vai, ngẩng đầu dưới ánh trăng mỉm cười với Theodore.

Miệng cô lười nhác cười.

“Thiếu gia, đồ ăn ở đây cơ mà.”

Đây là sỉ nhục.

Ngay từ đầu, cô đã cố tình trêu chọc cậu ta!

Mấy chữ to hiện rõ trong đầu huyết tộc trẻ tuổi. Cảm xúc tức giận của Theodore căng chặt, rồi đứt phựt.

Thời Tuế vốn định xoay người đi làm chuyện riêng rồi về nhà, nào ngờ vừa liếc một cái liền giật mình, trượt chân suýt chút nữa đập đầu vào cột.

Cái quái gì vậy, khóc hả??

…Cậu ta khóc cái gì cơ chứ…?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play