Sau khi trở thành huyết tộc, Ander đã dần quên đi tất cả những thưd thuộc về con người.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên mình chuyển hóa.

Cơn đói cồn cào như muốn xé toạc ruột gan khiến cậu không thể nào chịu nổi. 

Cậu hút cạn máu kẻ đã tấn công mình, vậy mà vẫn chẳng cảm thấy no nê.

Bên ngoài làn tường, mùi hương của loài người như đang mời gọi cậu.

Ander nhớ rằng mình đã cố gắng nhẫn nhịn vô cùng vất vả.

Chỉ có thể dùng cơn đau để giữ tỉnh táo. Khả năng tự hồi phục mạnh mẽ của huyết tộc khiến vết thương trên người cậu nhanh chóng lành lại.

Chỉ đến khi con người rời xa, cậu mới lần mò vào trang trại, bắt một con gà và hút sạch máu nó.

Từ đó, Ander sống như một con thú hoang nguyên thủy, ẩn mình trong bóng tối, tránh xa ánh sáng và thợ săn. Cậu hút máu động vật để duy trì lý trí.

Giờ đây, cảm giác ấy lại trỗi dậy.

Khứu giác của huyết tộc cực kỳ nhạy bén.

Mùi máu trong không khí nồng đậm đến mức, khiến cậu phải dùng toàn bộ lý trí để kiềm chế ham muốn đang trỗi dậy trong người mình.

Ở đằng xa, Theodore ngồi ung dung trên lưng ngựa, chờ đợi xem cậu sẽ vì đói khát mà mất khống chế.

Bên cạnh cậu, nơi mùi hương thơm ngọt ngào phát ra, có người bỗng vươn tay chọc chọc cánh tay cậu.

Ander phản ứng chậm chạp quay đầu lại, đối diện ánh mắt của Thời Tuế.

… Muốn đè cô xuống đất, hút sạch máu của cô.

“Đôi mắt cậu đỏ quá, có cần đến phòng y tế không?”

Khi nói chuyện, đôi môi cô mấp máy.

Nơi đó cũng có vị máu rất ngọt, chỉ cần răng nanh nhẹ nhàng lướt qua là đủ để rạch ra.

Hành động hút máu không khác gì đang hôn cả, chỉ là máu hút ít hơn, nên môi… không phải chỗ ưu tiên.

Cậu nhìn chằm chằm vào môi Thời Tuế, theo bản năng mà nuốt nước bọt.

Thời Tuế: “……”

Cái biểu cảm này đúng là khiến cô không thể nào làm ngơ được.

Tối qua, sau khi thấy cô chảy máu, Ander cũng phát bệnh kiểu y hệt. Đột nhiên mất kiểm soát.

Không lẽ cậu ta là kiểu người chỉ cần thấy máu là phát bệnh debuff sao?

Thời Tuế quyết định nhanh chóng.

“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Ander không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào môi cô, rồi từ từ… như thể làm vậy sẽ không bị ai phát hiện… nghiêng người lại gần.

Thời Tuế bình tĩnh giơ tay che miệng mình.

Vậy là, Ander chẳng chạm đến được môi của Thời Tuế, chỉ có thể tiếc nuối mà hôn lên mu bàn tay của cô.

Giọng cậu khàn đặc: “Tôi tự đi được.”

Thời Tuế buông tay: “ Được. Nhưng cái động tác vừa rồi, lần sau cấm lặp lại.”

Cảnh tượng này khiến những người xung quanh trợn tròn mắt.

... Ủa, có phải hơi tự nhiên quá mức rồi không?

Theodore mặt vô biểu cảm nhìn hai người từ xa, lúc thấy Ander đứng dậy còn liếc hắn một cái.

Cái tên lai tạp này, hình như không mất kiểm soát như Theodore tưởng.

Ở đây không thiếu huyết tộc, mà con người bị thương cũng chẳng có mùi máu hấp dẫn gì mấy.

Thuần huyết lại càng không làm khó bản thân, chỉ có cơ thể trẻ, khỏe mạnh mới xứng xuất hiện trên bàn ăn của họ.

Giống như người quen ăn sơn hào hải vị thì khó mà ăn được đồ ăn vặt ven đường, cùng lắm nếm thử tí cho biết.

Với họ, săn mồi chỉ là trò chơi.

Mà đã là chơi thì tất có thắng thua, nhất là với người như Theodore.

Ander liếc Theodore.

Đôi mắt đỏ dài và hẹp kia không có chút cảm xúc nào, nhưng trong mắt Theodore lại là khiêu khích rõ rành rành.

… Tên lai tạp đáng chết.

Cậu ta chỉ muốn móc đôi mắt kia ra, nghiền nát dưới chân.

Ander giơ tay để bác sĩ tiêm thuốc trấn định rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi đến phòng y tế.

Thời Tuế vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Theodore thúc ngựa tiến đến.

Thiếu niên tóc đen cưỡi ngựa dừng trước mặt Thời Tuế, ánh mắt vô tình lướt qua vết thương đã đóng vảy trên tay cô.

Thời Tuế ngửa đầu nhìn lên.

Thiếu gia cũng cúi đầu nhìn xuống.

Cả hai đều chờ đối phương lên tiếng.

Thời Tuế: “À… anh có việc gì sao?”

Thiếu gia đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giọng trầm hẳn.

“… Cô không nhớ tên tôi?”

Thời Tuế hơi chột dạ: “Tên dài quá, tôi chỉ nhớ là huyết thống hoàng gia thôi.”

Biết vậy lúc ra cửa đã tranh thủ xem bảng danh sách chỗ ngồi, tên viết rõ rành rành.

Sắc mặt thiếu gia tối sầm, rõ ràng là đang giận.

Thời Tuế nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói của cậu.

“Cô nhớ được tên cái loại kém phẩm đó, mà lại không nhớ tôi?”

Hai cái tên đó sao giống nhau được chứ…

Ai bảo lúc giới thiệu, cậu ta lại nói lèo tràng giang đại hải như vậy!

Thời Tuế vẫn giữ nguyên tư thế ngửa đầu, bắt đầu thấy mỏi cổ.

Cô thành khẩn nói: “ Anh nói lại lần nữa đi, lần này tôi chắc chắn nhớ.”

Sắc mặt thiếu gia càng đen, người hầu phía sau không dám thở mạnh, dáng vẻ kiểu "Thôi rồi, xong phim rồi".

Một người nói.

“ Ngài Theodore, tôi thấy cô gái này chẳng có gì đặc biệt, còn đi gần gũi với tên kém phẩm kia, hay là…”

Thời Tuế lạnh nhạt nhìn người kia.

Không biết vì lý do gì, người đó bỗng thấy lạnh sống lưng, bối rối gãi mũi rồi ngậm miệng lại.

Theodore nheo mắt.

“Nếu cô chọn tên đó, cô sẽ phải hối hận.”

Thời Tuế nhẹ nhàng đáp.

“Thật ra tôi đâu có chọn…”

Thiếu gia hất dây cương, tuấn mã quay đầu, cậu ném lại một câu lạnh lùng.

“Đợi đấy.”

Bởi vì thái độ của Theodore, rất nhanh sau đó, xung quanh Thời Tuế chẳng còn ai.

… Cái tính khí thiếu gia này đúng là lớn thật.

Rõ ràng đang móc nối thắng thua với cô.

Đáng tiếc, dù cô nghĩ thế nào cũng thấy hắn không phải người phù hợp để đưa cô vào rừng săn.

So với cậu ta, bị trói chung với Ander có vẻ dễ kiểm soát hơn.

Lớp ba chỉ có năm người thuộc tầng lớp đặc quyền, còn lại mười lăm người là học sinh bình thường.

Bạn cùng phòng thì sợ đến phát khóc, còn nói sẽ tránh mặt Thời Tuế khi ở ký túc xá, có chuyện gì cũng đợi về mới nói.

Mới nhập học hai ngày, Thời Tuế chẳng thân thiết với ai cả, huống hồ ai dám đến gần khi cô vừa mới chọc giận Theodore.

Vậy nên, giờ ăn trưa, Thời Tuế ăn một mình.

Đồ ăn ở Học viện Eli cũng không tệ, khu quốc tế và khu bình thường không dùng chung nhà ăn.

Thời Tuế cầm khay tìm chỗ ngồi trống.

Cô vừa ngồi xuống, mấy người xung quanh liền nhanh chóng đứng dậy, đồng loạt đổi sang bàn khác.

Thời Tuế: “……”

Cô hóa thân thành mãnh thú gặp lũ hay gì vậy, cảm giác thật mới mẻ.

Thời Tuế gặm đũa, trầm ngâm.

Thật ra như vậy cũng không sao, muốn vào vùng cấm hay nơi nguy hiểm, cô khỏi cần tìm cớ tránh xa người khác.

Ngày đi săn diễn ra sau một tháng nhập học, tính ra cũng gần đến rồi.

Nếu có thể điều tra xong tình trạng của em trai trước lúc đó, thì cô có thể rút lui, quay lại học ở trường bình thường.

Lâu ngày không thấy ánh mặt trời, con người sẽ biến thành quái vật thật.

Thời Tuế ăn xong, xách thêm một phần cơm hộp mang đến phòng y tế.

Bác sĩ không có ở đó, chắc cũng đang đi ăn trưa.

Xung quanh yên ắng, giờ này cả học sinh lẫn giáo viên đều đang nghỉ trưa.

Phòng y tế của học viện Eli không chỉ có mùi thuốc sát trùng, mà còn… có mùi gì đó rất lạ.

Thời Tuế vừa bước vào phòng y tế thì nghe thấy tiếng động sột soạt sau tấm rèm.

Cô kéo rèm ra, liền thấy Ander đang ngồi trên giường bệnh.

Cậu ta đang cầm một túi truyền dịch chứa chất lỏng đỏ đậm, thứ đó nhìn qua chẳng giống đồ con người nên uống.

Trên đệm giường còn loang vết gì đó giống dấu máu, từng giọt từng giọt chất lỏng từ túi truyền rơi xuống, càng gần đến đáy càng tỏa ra mùi nồng hơn.

Thời Tuế lập tức nhận ra.

Đó là máu. Một túi máu.

Và Ander đang uống nó.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu, khiến làn da tựa như thủy tinh trong suốt. Nhưng ở khóe môi, màu máu đỏ thẫm lan ra trên làn da trắng nhợt.

Một hình ảnh kỳ lạ, máu tanh và vẻ thuần khiết cùng tồn tại trên một cơ thể, lại không hề tạo cảm giác ghê tởm.

Nhận thấy ánh mắt của Thời Tuế, đôi mắt đỏ của Ander chầm chậm chuyển qua, chăm chú nhìn cô.

Cậu bỗng đưa lưỡi liếm môi, để lộ răng nanh sắc bén.

Tim Thời Tuế lỡ nhịp, nhưng đầu óc lại kỳ lạ mà tỉnh táo.

Cậu ta vừa uống gì? Máu thật sao?

Người bình thường… ai lại có thói quen uống máu?

Ander hé miệng, nói vài câu bằng ngôn ngữ lạ mà cô nghe không hiểu.

Tim cô lại đập nhanh hơn, đôi chân như bị dính chặt xuống sàn.

Chàng trai xinh đẹp như thiên sứ bỏ túi máu xuống, bước vài bước đến trước mặt cô.

Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đè cô ngồi xuống ghế trong phòng y tế.

Rồi lại nửa quỳ xuống, áp má vào lòng bàn tay cô như một chú chó lớn ngoan ngoãn.

Chất lỏng ấm áp vẫn còn dính nơi tay cô, tạo thành tương phản mãnh liệt với làn da lạnh lẽo của Ander.

Cô thấy hơi ngứa, định rụt tay lại… nhưng lại không làm được.

Ander ngẩng đầu lên, nhưng không hề rời tay. Cậu chỉ liếm từng giọt máu đỏ bám trên tay cô, đầu lưỡi lướt qua cả đầu ngón tay.

Rồi cậu… ngậm lấy ngón trỏ của cô.

Răng nanh kề sát làn da. Chỉ cần cậu cắn… sẽ cắt được thịt, nếm được máu cô.

Ander ngẩng mắt lên, đôi đồng tử hẹp dài đỏ rực chăm chăm nhìn cô, không che giấu khao khát.

Nhưng cậu không cắn. Chỉ… chờ đợi.

Khuôn mặt vô hại ấy lại khiến người ta dễ dàng quên đi mức độ nguy hiểm hắn đang mang.

Đầu óc Thời Tuế trống rỗng.

Chẳng lẽ đây là… phong tục nước hắn à?

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát, rồi lại cúi xuống.

Nói thật thì, bị một gương mặt như vậy, cùng ánh mắt chờ đợi như vậy nhìn chằm chằm, ai mà chịu nổi?

Trong đầu xẹt qua hàng tá suy nghĩ, cuối cùng Thời Tuế thốt lên.

“Há miệng.”

Bất ngờ thay, Ander nghe lời. Cậu mở miệng ra, giống như một chú chó con đang đợi đút ăn.

Dù gì cũng đã bị liếm rồi, Thời Tuế dứt khoát… đưa tay lên sờ thử răng nanh của cậu.

Sắc thật.

Thường ngày không cắn nhầm phải lưỡi sao trời?

Nghĩ mãi không thông, cô hỏi thẳng.

“……Tại sao cậu lại uống túi máu đó?”

Ander nghiêng đầu: “Vì tôi đói.”

“Biết là đói rồi… nhưng đói thì ai lại uống máu chứ?”

Ander không giấu diếm.

“Vì tôi là huyết—…”

Lời chưa dứt, cậu đột ngột ngẩng đầu, cảnh giác nhìn về phía sau lưng Thời Tuế.

Phòng y tế này vốn cách xa khu lớp học, bình thường chẳng ai đến đây cả. Lúc nãy vào cô cũng quên đóng cửa.

Thời Tuế vừa định quay lại thì một mùi hoa ngào ngạt ập đến, một bàn tay lạnh lẽo phủ lên mắt cô từ phía sau.

Ngón tay đeo nhẫn lướt nhẹ trên làn da, khiến cô khẽ rùng mình.

Giọng nói người đó nhẹ nhàng như đang mời gọi cô chìm vào một đầm lầy mềm mại:

“…Ngoan, hãy quên tất cả những gì vừa xảy ra."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play