Edit Ngọc Trúc
Lên núi tuy đường không dài, nhưng lại khó đi. Đường không được tu sửa, chỉ là một lối nhỏ hẹp do người ta giẫm đạp mà thành, thỉnh thoảng bị cỏ dại hay cành khô che khuất, dưới ánh trăng mờ ảo càng khó nhìn rõ.
Cả sườn núi mọc đầy cây sam, vì lâu ngày không ai chăm sóc, cây nào cây nấy chen chúc rậm rạp, cành lá đan xen vào nhau, khiến tầm mắt vốn đã không rõ ràng trong bóng đêm lại càng trở nên mơ hồ.
Hai người lần mò đi một lúc, dưới ánh trăng, xuyên qua cành lá rậm rạp, mơ hồ thấy một tấm bia mộ nhô lên trong bóng tối. Diệp Trường Sinh nheo mắt lại, vội vàng bước nhanh về phía đó.
Mộ mới đắp, đất còn chưa kịp lèn chặt, không rõ là do mưa gió hay nguyên nhân nào khác, mặt đất đáng lẽ phải lồi lên lại lõm xuống một khoảng, đến mức phần đất cao hơn còn lộ ra mơ hồ mép quan tài đen nhánh phía dưới.
Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn Hạ Cửu Trọng, hắn lập tức hiểu ý, giơ tay lên, một trận gió mạnh vuông góc bất ngờ nổi lên quét thẳng vào phần đất lõm. Cuồng phong cuốn bay lớp hoàng thổ, chẳng mấy chốc đã khiến chiếc quan tài lộ ra hoàn toàn.
“Muốn mở không?” Hạ Cửu Trọng liếc Diệp Trường Sinh một cái, giọng nhàn nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play