Dịch Cẩm Thần vẻ mặt chờ đợi nhìn Đường Nặc, trước kia anh chọc Đường Nặc tức giận, chỉ cần xin lỗi cô đều tha thứ cho anh.
Đường Nặc nhìn bộ dạng không hề sợ hãi của Dịch Cẩm Thần.
Xem ra bản thân ngu xuẩn trước kia mới là thứ mà Dịch Cẩm Thần không hề sợ hãi.
Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ cùng trước kia giống nhau tha thứ ngươi? Trước kia ta như vậy bị ngươi lần lượt thương tổn, là ta quá ngu xuẩn, ta đáng đời, nhưng hiện tại sẽ không. "Đường Nặc lạnh lùng mở miệng nói.
Dịch Cẩm Thần biến sắc, đau khổ nhìn Đường Nặc: "Nặc Nặc, có phải vì ba tôi và Phùng Diệu Tông cùng nhau làm tổn thương cậu nên mới đối xử với tôi như vậy không?
Nghe Dịch Cẩm Thần nói năng lộn xộn, Đường Nặc không kiên nhẫn ngắt lời: "Cậu tới tìm tôi, Phùng Uyển Mộng biết không?
Dịch Cẩm Thần cay đắng nhìn Đường Nặc, anh cũng đã xin lỗi rồi.
Tại sao Don 't lại làm thế với anh?
Giữa bọn họ ngoại trừ Phùng Uyển Mộng thì không thể nói gì khác?
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Dịch Cẩm Thần, Đường Nặc lạnh nhạt mở miệng nói: "Chúng ta không nói Phùng Uyển Mộng thì có thể nói cái gì?
v
"Hay là nói cha cô và Phùng Diệu Tông cùng nhau tính toán di sản tôi và ông nội tôi cho tôi như thế nào?" Đường Nặc khoanh tay trước ngực nhìn Dịch Cẩm Thần, gằn từng chữ hỏi.
Sắc mặt Dịch Cẩm Thần tái nhợt nhìn Đường Nặc.
Trong lòng khủng hoảng không ngừng mở rộng, nguyên lai nàng cái gì cũng biết.
"Bắt đầu từ lần đó chúng ta chính là kẻ thù, bây giờ tôi đã có chồng, tôi cũng sống rất hạnh phúc, Dịch thiếu gia sau này đừng tới nữa, dù sao chúng ta là kẻ thù cũng là đối thủ, cậu tới tìm tôi không thích hợp."
Dịch Cẩm Thần theo bản năng nắm lấy tay Đường Nặc: "Nặc Nặc tôi biết sai rồi, anh tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.
Nói xong liền muốn ôm Đường Nặc.
Ánh mắt Đường Nặc cũng lạnh lẽo, nhìn ra tâm tư của Dịch Cẩm Thần, giơ tay tát vào mặt Dịch Cẩm Thần.
Lúc Đường Nặc muốn nói gì đó, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dịch thiếu gia, vợ tôi sẽ bảo vệ, không tới phiên cậu nhúng tay vào.
Nghe được thanh âm này, Đường Nặc mừng rỡ quay đầu nhìn Ninh Tiêu: "Lão công ngươi làm sao tới?
Di động của cậu ở trên xe tôi, tôi đưa tới cho cậu. "Ninh Tiêu lấy ra một cái di động đưa cho Đường Nặc.
Đường Nặc mở túi ra nhìn một chút, điện thoại di động quả nhiên không có ở đây.
Ông xã vất vả đưa di động cho em. "Đường Nặc đi qua ôm Ninh Tiêu, đặt chân hôn lên mặt anh một cái.
Ninh Tiêu đưa tay ôm Đường Nặc, ôn nhu nhìn cô: "Liều mạng.
Đường Nặc làm mặt quỷ với Ninh Tiêu: "Ông xã, hôm nay anh không có tiết?
Mười giờ.
Vậy cậu có muốn đến công ty tôi chơi một lát không?
Được.
Dịch Cẩm Thần nhìn Đường Nặc không coi ai ra gì thân cận với người đàn ông khác, trong mắt đều là ghen tị với người đàn ông này.
Đường Nặc, em thật không ngờ anh lại là người như vậy. "Vừa tách khỏi anh đã ở cùng một chỗ với những người đàn ông khác.
Nói không phải cố ý làm như vậy, ai tin?
Đường Nặc liếc mắt nhìn Dịch Cẩm Thần, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Dịch Cẩm Thần, cậu ở cùng một chỗ với em vợ mình, có tư cách gì nói tôi như vậy?
"Ta đúng lúc ngừng tổn hại tìm được chính mình cuộc sống mới, ngược lại là ngươi trước đó không phải như vậy ghét bỏ ta sao? ở Phùng Uyển Mộng trước mặt nói hết ta nói xấu, như thế nào? hiện tại biết ta tốt liền chạy tới dây dưa không ngớt?"
Mặt Dịch Cẩm Thần trắng bệch, căm tức nhìn Đường Nặc: "Tôi đã cho cậu cơ hội.
Dịch Cẩm Thần có bản lĩnh thì cậu ra tay thử xem, ngay cả Phùng Diệu Tông tôi cũng ra tay, cậu cho rằng tôi không dám động đến Dịch gia các cậu sao?"
Anh... "Dịch Cẩm Thần biết chuyện Đường Nặc làm với đám Phùng Diệu Tông.
Nhà họ cũng không hoàn toàn sạch sẽ.
Nếu như Đường Nặc thật sự hận hắn, vậy chứng cứ phạm tội nhà bọn họ, Đường Nặc không nhất định không có.
Anh thật không ngờ bây giờ em lại biến thành loại người dầu muối không vào này. "Dịch Cẩm Thần thất vọng nhìn Đường Nặc.
Đường Nặc nghe lời này, đột nhiên nở nụ cười.
Dịch Cẩm Thần có tư cách gì nói với mình như vậy?
Lúc nói lời này chẳng lẽ hắn không cảm thấy mất mặt sao?
Đường Nặc còn muốn nói gì, đã bị Ninh Tiêu ngăn lại, hắn đánh giá Dịch Cẩm Thần một cái, cười nói: "Nếu như vậy có thể làm cho Dịch thiếu gia cảm thấy có chút mặt mũi, đó chính là ngươi nói như vậy đi.
Đây là chuyện của tôi và Đường Nặc, không liên quan đến cậu. "Dịch Cẩm Thần xấu hổ nói.
Dịch Cẩm Thần bị vạch trần tâm tư, ánh mắt nhìn Ninh Tiêu cũng tràn ngập địch ý.
Nếu như không phải người này xuất hiện, Đường Nặc còn có thể cùng trước kia giống nhau nâng đỡ hắn, đối với hắn tốt.
Ninh Tiêu thấy được địch ý của Dịch Cẩm Thần, nhưng anh không coi ra gì.
Ngược lại Đường Nặc mở miệng nói: "Ninh Tiêu nói trượng phu của ta, bất cứ chuyện gì của ta hắn đều có thể hỏi đến.
Đường Nặc ngươi......
"Dịch Cẩm Thần cậu tới tìm tôi đơn giản cảm thấy tôi vẫn dễ lừa gạt như trước, mặc kệ cậu nói gì tôi cũng sẽ tin, chỉ cần cậu tùy tiện nói vài câu, tôi sẽ tha thứ cho cậu như trước, nhưng dựa vào cái gì chứ?"
Dịch Cẩm Thần kinh ngạc nhìn Đường Nặc, lời này của cô là có ý gì?
"Cậu biết rõ cậu làm như vậy sẽ khiến tôi mất hứng, nhưng cậu vẫn làm như vậy, cậu cảm thấy tôi không thể rời khỏi cậu cho nên hết lần này đến lần khác tổn thương tôi, hiện tại cậu có tư cách gì đến nói với tôi những chuyện này?"
Tránh cho Dịch Cẩm Thần lại đến làm phiền cô.
Nghĩ đến những khoảnh khắc Dịch Cẩm Thần vì Phùng Uyển Mộng mà tổn thương cô.
Vào ngày sinh nhật cô, Phùng Uyển Mộng một cú điện thoại là có thể gọi Dịch Cẩm Thần đi, để lại một mình cô.
Tại mưa to thời điểm đem nàng ném ở ven đường, đơn giản là Phùng Uyển Mộng nói nàng sợ hãi.
Có quá nhiều thứ như vậy.
Nhiều đến nỗi bây giờ cô nhớ tới cũng hận không thể cho mình một cái tát.
Đường gia đại tiểu thư, khi nào thì đến phiên người như vậy chà đạp?
Dịch Cẩm Thần há miệng, muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại không biết nói gì cho phải.
Ngược lại Đường Nặc bình tĩnh nói: "Dịch Cẩm Thần đừng tới tìm tôi nữa, người như cậu không xứng.
Ông xã, chúng ta đi thôi. "Đường Nặc kéo cánh tay Ninh Tiêu cùng cô vào công ty.
Lúc này Dịch Cẩm Thần không ngăn cản Đường Nặc, chỉ là ánh mắt có chút mê mang.
Chẳng lẽ hắn thật sự làm sai?
Trong nháy mắt này, hắn vì Phùng Uyển Mộng mà làm rất nhiều chuyện với Đường Nặc, như nước chảy tràn vào trong đầu.
Nghĩ đến ngày mưa to bị hắn vứt bỏ ở ven đường Đường Nặc.
Khi đó hắn giống như cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ qua mưa to lớn như vậy, Đường Nặc làm sao trở về, hắn để Đường Nặc ở ven đường có thể xảy ra chuyện hay không.
Trong lòng hắn nghĩ cũng chỉ có Phùng Uyển Mộng.
Nghĩ đến chuyện lúc đó, sắc mặt Dịch Cẩm Thần trắng bệch, thì ra trong lúc bất tri bất giác anh đã tạo thành nhiều thương tổn cho Đường Nặc như vậy.
Trước kia sao không phát hiện mình làm quá phận như vậy?
Dịch Cẩm Thần cười chua xót, có lẽ không phải anh không phát hiện quá đáng với Đường Nặc, chỉ là không coi ra gì.