"Cậu còn muốn nói gì nữa? Tôi chuẩn bị đi ngủ đây." Giọng Chu Sở Lan mang đầy vẻ lười nhác.
"Phần thiết kế trang trí biệt thự, tôi chỉ muốn anh làm. Trả lương cho anh theo ngày thì thế nào, đừng lo lắng về chuyện tiền bạc."
"Có tiền thì đi tìm studio chuyên nghiệp. Tôi chỉ biết ‘đổ xăng’ thôi." Lý Trác Diệu nghe thấy Chu Sở Lan cười khẽ ở bên kia đầu dây, trong lời trêu chọc dường như có chút mỉa mai.
"Nhưng tranh của anh rất đẹp. Bức nào tôi cũng thích, tôi tin tưởng vào thẩm mỹ của anh."
Thật ra Lý Trác Diệu rất hiếm khi đánh giá người khác cao như vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, lúc này cậu lại nói như thế, không cần suy nghĩ, như thể rất hiểu đối phương, nhưng thực ra cậu chẳng biết gì về mỹ thuật, chỉ từng xem qua mấy bức tranh treo trong căn phòng tối tăm của Chu Sở Lan mà thôi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Lý Trác Diệu nghe thấy tiếng bật lửa đốt thuốc.
"Bên trong biệt thự trông như thế nào? Gửi ảnh cho tôi." Chu Sở Lan ném lại câu này rồi cúp máy.
Lý Trác Diệu vội vàng gửi ảnh, hai mươi phút sau, tin nhắn trả lời của Chu Sở Lan mới tới.
"Ngôi nhà này không có hồn."
"Vì thiếu vật trang trí mang bản sắc địa phương à? Vài ngày nữa tôi định đi mua một ít."
"Không chỉ là vấn đề trang trí."
"Còn gì nữa?"
"Thiết kế này quá thực tế, thiếu tinh thần của thiên nhiên."
"Ví dụ?"
Lý Trác Diệu không hiểu lắm, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy những gì Chu Sở Lan nói rất chính xác.
Chu Sở Lan gửi lại một tấm ảnh chụp cửa sổ sát đất, là một trong những tấm ảnh Lý Trác Diệu vừa gửi qua. Hai bên cửa sổ treo rèm vải thô, buộc vào khung cửa bằng dây thừng, che khuất một nửa kính. Anh dùng đường màu đỏ khoanh tròn phần rèm cửa.
"Tháo rèm đi, để lộ toàn bộ cửa sổ ra."
"Tại sao? Vải may rèm là vải thô địa phương, để ở đây vẫn không phù hợp sao?" Lý Trác Diệu thắc mắc.
"Rèm che mất cảnh rồi. Sau khi tháo đi, từ cửa sổ trông ra mới có thể ngắm nhìn một mảng hoàng hôn hoàn chỉnh, phong cảnh vừa khít trong khung cửa sổ hình vuông. Rèm ở đây rất thừa thãi."
Tiếp theo, anh lại gửi một tấm ảnh cây xanh trong sân, là một bụi dương xỉ trồng ở góc tường.
"Nếu muốn làm nổi bật cây dương xỉ đặc trưng của địa phương, đừng trồng ở đây, xung quanh bừa bộn quá, không thể hiện được gì. Sơn cả bức tường thành màu trắng, khi có nắng bóng cây sẽ xuất hiện, dùng nền màu trắng cho nổi bật."
Lý Trác Diệu cẩn thận ngẫm lại lời Chu Sở Lan nói, cảm thấy anh nói rất đúng, góc nhìn còn sâu sắc hơn cả Cao Tuấn.
"Vậy tại sao anh nghĩ ngôi nhà này không có hồn?"
"Kiến trúc có ngôn ngữ riêng của nó, phải kết hợp thực với ảo mới có thể tạo ra 'cảnh' mà cậu mong muốn."
Cuối cùng anh nói câu này.
Lý Trác Diệu nghe xong những lời này, cậu cảm thấy như được khai sáng, lời góp ý rất chuẩn xác, là điều mà ngay cả Cao Tuấn cũng không nói ra được. Chu Sở Lan quả thật rất có tài, tài năng của anh, từ lần đầu tiên Lý Trác Diệu nhìn thấy tranh anh vẽ đã cảm nhận được điều gì đó. Lý Trác Diệu không khỏi tự hỏi, rốt cuộc vì lý do gì mà con người tài năng như thế lại cam chịu giấu mình ở quê nhà? Tuy nhiên có thể thấy, Chu Sở Lan không hoàn toàn chịu đựng, bên trong anh vẫn giữ một vẻ kiêu ngạo.
"Tôi còn định mua thêm một số vật trang trí mang bản sắc địa phương, có thể mua ở đâu?"
"Chợ phiên ở thị trấn có, ngày kia là ngày họp chợ."
"Anh có thể đi cùng tôi không?" Lý Trác Diệu gõ dòng chữ này, suy nghĩ một lúc lâu, rồi lại xóa đi, sửa thành: "Ngày kia anh có rảnh đi chợ phiên không? Tôi muốn đi xem."
"Không chắc, tùy tình hình."
"Được. Tôi định sáng ngày kia sẽ đi."
Màn hình điện thoại im lặng một hồi lâu. Lý Trác Diệu nhìn đồng hồ, gần 10 giờ rồi.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh, vội vàng lau khô người rồi đi ra lấy điện thoại, vẫn không có thông báo tin nhắn mới.
Lý Trác Diệu đặt điện thoại dưới gối, tắt đèn đi ngủ.
Ngủ một giấc đến trưa, cậu bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
"Ai thế?"
"Sếp, em đây, Tạ Quân. Anh mau mở cửa."
Lý Trác Diệu mắt nhắm mắt mở đi dép lê ra mở cửa, Tạ Quân đang đứng trước cửa với vẻ mặt lo lắng, thấy cậu ở đó bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sếp, em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh toàn tắt máy, còn tưởng anh gặp chuyện gì trên núi. Trời mưa thế này, đường núi rất trơn."
"Xin lỗi, anh đang ngủ ở khách sạn, điện thoại hết pin rồi."
"Không sao là tốt rồi."
"Mẹ cậu sao rồi?" Lý Trác Diệu vừa cắm sạc điện thoại vừa hỏi. Cậu mới mở máy, các cuộc gọi nhỡ, tin nhắn thường và tin WeChat chưa đọc lập tức phủ kín màn hình.
Hộp thoại của Chu Sở Lan vẫn im lặng.
"Chị em đi chăm rồi, không có gì đáng ngại, phẫu thuật xong nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
Tạ Quân đặt chiếc ba lô đen của mình xuống, chiếc ba lô này là món quà tốt nghiệp Lý Trác Diệu đã tặng khi cậu nhóc ngày nào tốt nghiệp đại học. Đến nay cậu ấy vẫn còn đeo nó, có thể thấy vô cùng nâng niu trân trọng, trên ba lô không có một vết xước. Tạ Quân cẩn thận kéo khóa, lấy ra hai gói thịt muối, trông có vẻ khá nặng, thịt muối được gói bằng giấy dầu nhiều lớp, bên ngoài bọc thêm túi nilon.
"Sếp, em mang cho anh chút thịt muối nhà làm, hun khói bằng cành thông, thơm lắm."
Cậu ấy đưa thịt muối cho Lý Trác Diệu, hơi lo lắng quan sát biểu cảm trên mặt Lý Trác Diệu.
"Ồ, còn nhớ anh thích món này à."
Lý Trác Diệu giơ tay nhận lấy thịt muối, đưa lại gần ngửi thử một cách hài lòng.
Tạ Quân thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái hẳn ra.
Sau đó, cậu ấy lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Đương nhiên rồi. Bất cứ điều gì sếp nói, em đều nhớ rất rõ."
"Tốt, nhân viên giỏi."
Nghe câu này, Tạ Quân hơi ngây người. Cậu nhóc hé môi, dường như muốn nói gì đó.
"Sắc mặt cậu trông không tốt lắm nhỉ? Nóng à? Anh bật điều hòa nhé."
Lý Trác Diệu cầm điều khiển trên bàn bật điều hòa.
"Không nóng ạ. Sếp, nếu không có việc gì thì em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe."
Tạ Quân chậm rãi đứng dậy, đeo chiếc ba lô đen lên vai. Lúc mới đến, vì bị nhồi đầy thịt muối nên ba lô to phồng, bây giờ đã trút bỏ gánh nặng, lại trở nên trống rỗng. Chàng trai trẻ xoay người đi ra cửa, tay vừa đặt lên tay nắm đấm cửa, giọng Lý Trác Diệu đã vang lên từ phía sau.
"Khoan đã."
Tạ Quân vội vàng rút tay khỏi nắm đấm cửa, nhanh chóng quay mặt trở lại.
"Chiều nay nhà sản xuất và các PD khác của đoàn đạo diễn sẽ đến, thông báo cho họ, 7 giờ tối, họp ở phòng họp. Cậu đi mượn phòng họp số 2 của khách sạn, cái có máy chiếu ấy."
"À, vâng ạ."
Lần này Tạ Quân mới thực sự rời khỏi phòng, đóng cửa lại, động tác rất nhẹ nhàng, cánh cửa gỗ phát ra một tiếng "kẹt" cực kỳ êm ái.
"Đứa trẻ này, làm gì cũng cẩn thận từng li từng tí, không chịu thả lỏng."
Lý Trác Diệu khá thích Tạ Quân, chăm chỉ cầu tiến lại thông minh, tính cách cũng tỉ mỉ. Năm nay cậu tròn ba mươi tuổi, hơn Tạ Quân bảy tuổi, tuy nói là quan hệ giữa sếp và nhân viên, nhưng thực ra cậu luôn xem Tạ Quân như em trai.
Cuộc họp kế hoạch buổi tối đó kéo dài đến hơn một giờ sáng, cả phòng họp tràn ngập mùi thuốc lá và trái cau. Người làm truyền hình năng lượng dồi dào, ai nấy cũng đều tự tin tràn trề về chương trình lần này.
Lý Trác Diệu mở cửa sổ, mùi hương tản đi, hôm nay không nhiều sao lắm, bầu trời đêm như tấm vải nhung đen kịt che phủ trên đầu.
"Chín giờ sáng mai tôi sẽ lên thị trấn."
Cậu lấy điện thoại gửi ra cho Chu Sở Lan một tin WeChat.
Một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm, khiến mọi người cùng hò reo kinh ngạc. Hai nữ PD líu ríu chen đến bên cửa sổ, hào hứng nhìn lên bầu trời, một trong số họ còn bắt đầu ước nguyện.
Lý Trác Diệu dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, rồi lại nhìn nó chầm chậm tắt đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Chín giờ sáng hôm sau, Lý Trác Diệu lái xe đến chợ phiên, đỗ xe dưới một gốc cây bên đường. Chợ phiên trong thị trấn tập trung cả ở trục đường chính, hai bên hầu hết là người địa phương bày quầy, cũng có nhiều bà lão người Mèo đầu đội hoa đỏ, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, bán các sản phẩm thêu của mình.
Lý Trác Diệu ngồi xổm trước mặt một bà lão, lựa chọn các mẫu thêu trong sọt tre của bà, lật đến một mẫu hình hoa đồng tiền, bèn giơ tay định lấy.
Đúng lúc ấy, một người khác cũng cầm miếng vải thêu đó lên, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
Cậu ngẩng đầu nhìn, đối diện với khuôn mặt Chu Sở Lan, người kia cũng đang nhìn cậu từ trên cao xuống.
Chu Sở Lan đứng trong bóng râm ngược sáng, giống như một bức tượng trong đền La Hán, đường nét cứng cáp như được chạm trổ bằng bút công nghiệp, ẩn trong dáng vẻ thô ráp lại mang theo nét đẹp hoang dã, thậm chí ven rìa còn tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt lấp lánh.
Lý Trác Diệu ngồi xổm trên mặt đất, ngước nhìn khuôn mặt đủ khiến người ta ấn tượng sâu sắc này của Chu Sở Lan. Vào khoảnh khắc ấy, thứ cảm giác thành kính bất chợt nảy sinh trong lòng cậu, trong giây lát trái tim cũng hẫng mất một nhịp.