Edit+Beta: Mắm Thúi
“Dạo này… tớ cứ cảm giác bạn trai tớ hình như muốn giết tớ.”
Hôm ấy là một buổi trưa Chủ Nhật đông nghịt trong tiệm McDonald’s. Trẻ con la hét nô đùa trên cầu trượt, phụ huynh tụ tập trò chuyện ồn ào. Trong khung cảnh như vậy, lời nói của cô bạn chẳng khác gì một câu nói đùa nhạt nhẽo, khiến Chu Mỹ chẳng mấy để tâm.
“Đừng nói vớ vẩn. Cãi nhau thì cãi nhau, đâu cần nói người ta ghê gớm như vậy.” Chu Mỹ, người hơi tròn tròn, bật cười rồi trách nhẹ một câu. Nghĩ nghĩ một chút, cô ấy nhướng mày, có vẻ hơi lo: “Hai người cãi nhau… có đánh nhau không đấy?”
Cô gái ngồi đối diện khoảng ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan xinh xắn nhưng không đến mức nổi bật giữa phố xá sầm uất. Điều khiến người ta ấn tượng nhất là đôi mắt to hơi xếch với tròng mắt nhạt màu ánh lên sắc hổ phách, như ánh mắt của mèo lúc vừa tỉnh ngủ.
Lâm Tam Tửu khẽ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Cũng khó trách Chu Mỹ không tin, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lời vừa thốt ra thật vô lý. Có lẽ do mấy hôm nay mất ngủ, đầu óc cứ lơ mơ, căng thẳng vô cớ…
Cô hút mấy ngụm cocacola, cố giãn cơ mặt, cười nửa đùa nửa thật: “Lỡ mai mốt có cảnh sát tới hỏi cậu là tớ từng thù oán với ai…”
“Thôi đi má!” Chu Mỹ bật cười, lời trêu chọc ấy xóa sạch chút lo lắng ban nãy. Cô ấy vẫy tay, cười khúc khích: “Nói thiệt, cậu đúng là được lợi mà còn than vãn! Chính cậu nói đó, Nhâm Nam có điểm gì không tốt–”
Phần sau, Lâm Tam Tửu đã nghe đến thuộc nằm lòng, lần này cũng như gió thổi bên tai. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt cô thoáng lướt qua khung cửa sổ, đường nét gương mặt bỗng căng cứng lại.
Cô cúi đầu giả vờ bình thản, cắn một miếng hamburger.
Vừa cắn xuống, không khí ồn ào của cửa tiệm McDonald’s chợt như lặng đi trong chốc lát. Cánh cửa bị ánh nắng chiếu sáng khẽ tối lại, một người đàn ông cao lớn sải bước tiến vào. Khách xếp hàng phía trước không hẹn mà cùng lùi lại, tự giác nhường đường cho anh ta.
Áo sơ mi xám sẫm được may đo vừa người, điểm xuyết thiết kế thắt eo đặc trưng của Armani, từng đường cắt đều toát lên vẻ đẳng cấp. Quần tây thẳng thớm không chút nếp nhăn, như thể lúc nào cũng có người chăm sóc, ủi phẳng từng li từng nếp - kết hợp với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo và vẻ ngoài điển trai, hiếm có ở đàn ông châu Á, Nhậm Nam lúc nào cũng trông như bước ra từ trang bìa tạp chí thời trang.
Trong tiệm McDonald’s bình dân, dáng vẻ ấy đương nhiên khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.
Anh ngồi xuống, mùi nước hoa mát lạnh của Davidoff lập tức lan tỏa trong không khí.
“Sao lại ăn đồ ăn nhanh nữa rồi?” Anh gật đầu chào Chu Mỹ, rồi dịu dàng xoa đầu Lâm Tam Tửu, chiếc đồng hồ Patek Philippe ở cổ tay của anh chìm nửa vào mái tóc đen của cô. “Tối nay anh định đưa em đến lại quán đồ ăn Nhật hôm trước cơ mà.”
“Đi ngang qua thì thấy đói bụng nên…” Lâm Tam Tửu cười gượng, tránh né ánh mắt của Nhậm Nam, cúi đầu gắp một miếng khoai tây chiên. Mái tóc dài trượt khỏi vai, che mất gương mặt cô.
—Chu Mỹ nói đúng, Nhâm Nam không có chút khuyết điểm nào.
Anh như bước ra từ phim thần tượng. Từ lúc vài tháng quen nhau, Nhậm Nam đã nhanh chóng chinh phục tất cả bạn bè và người thân của cô bằng phong thái lịch thiệp nhã nhặn của mình, anh không chỉ có khí chất. Ngoại hình, tiền bạc, tính cách… mọi thứ ở anh đều hoàn hảo đến mức khó tin. Anh ấy giống như trong giấc mộng mà mọi cô gái đều ao ước.
Ai cũng bảo cô rất may mắn.
Lúc mới quen, Lâm Tam Tửu từng không dám tin mình lại trúng số độc đắc. Mỗi sáng tỉnh dậy, cô đều mỉm cười, như thể mình đang sống trong một thế giới hoàn toàn mới do anh vẽ ra.
Cho đến khi… nụ cười ấy ngày càng khó gượng nổi.
Từ lúc nào, cô bắt đầu cảm thấy không ổn?
Chu Mỹ lúc này bỗng cười hớn hở: “Hôm nay em đã chiếm dụng cả ngày của Tiểu Tửu rồi, không làm kỳ đà cản mũi nữa! Cô ấy cũng bảo hơi mệt, hai người cứ về trước đi–”
Lâm Tam Tửu giật mình, bị kéo về thực tại.
Giọng Nhậm Nam vẫn dịu dàng như mọi khi: “Để tụi anh tiễn em một đoạn, dạo này trời rất nóng.”
Chu Mỹ vốn có tâm tư trẻ con, nghe vậy cười ngay: “Ồ, vậy thì không khách khí nữa! Nóng thật đó, tớ đi một lúc mà đã đổ đầy mồ hôi…” Quần áo trên người cô vẫn còn ướt sũng.
Lâm Tam Tửu thấy vậy cũng chẳng còn hứng ăn uống, bạn mình đã ăn xong rồi, cô đành đứng dậy đi cùng bọn họ.
Vừa ra ngoài, gió nóng hầm hập đã thiêu đốt suốt cả buổi chiều lập tức quấn lấy ba người. Rõ ràng đã tháng mười, nhưng cái nóng thiêu đốt vẫn không có dấu hiệu giảm bớt và vẫn bao trùm khắp thành phố. Mọi người phải vật lộn để đi trên phố trong đợt nắng nóng, một số phải cầm ô, một số thì đổ mồ hôi như tắm, ai cũng có vẻ khó chịu - trời thực sự quá nóng, ngay cả vào giữa mùa hè cũng chưa bao giờ nóng đến thế này!
Chu Mỹ vốn sợ nóng, mới đi vài bước đã đổ mồ hôi khắp người. Lâm Tam Tửu cảm giác tóc sau gáy cũng dính chặt vào da, vô cùng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Xe anh đậu ở đâu thế?”
Nhậm Nam ngẩng cằm hướng về phía trước, da dẻ mịn màng đến mức không một giọt mồ hôi.
“Ngay phía trước thôi.” Anh nói bằng giọng điềm tĩnh thường thấy: “Anh bảo em bao nhiêu lần rồi, không có xe rất bất tiện. Bây giờ em có bằng lái rồi, có muốn mua một chiếc không?”
Chu Mỹ lập tức thốt lên ghen tị: “Anh định tặng Tiểu Tửu một chiếc à? Đúng là nam thần giàu có, đẹp trai, tài giỏi… Sinh nhật tớ mà bạn trai chỉ tặng mỗi con gấu bông…”
Lâm Tam Tửu cười trừ, tâm trí lơ đãng. May mà Chu Mỹ nói nhiều, vừa hay lấp khoảng trống, Nhậm Nam hình như cũng không để ý cô đang lơ đễnh.
… Ba tháng trước, sau bao lần Nhậm Nam ngỏ lời, rốt cuộc cô cũng mềm lòng mà dọn về sống chung với anh.
Cô thu dọn đồ đạc, trả nhà cũ, chuyển vào căn penthouse giữa trung tâm thành phố. Bạn bè đến thăm xong đều lác mắt, kéo cô ra ngoài liên tục cảm thán: “Tiểu Tửu, kiểu đàn ông thế này nhớ giữ chặt nha!”
“Nhậm Nam có anh em gì không? Bạn bè độc thân càng tốt, nhớ giới thiệu đấy!”
“Phải tính chuyện cưới xin dần đi thôi…”
Lời lẽ ấy như vẫn văng vẳng bên tai. Khi ấy cô cũng vui mừng không kém gì họ, nhưng rồi, sống chung một thời gian, trí tuệ từng bị tình yêu đánh gục lại dần trở lại.
Cô bắt đầu chú ý những điều nhỏ nhặt.
Hiện tại, Lâm Tam Tửu cũng không nói rõ được—
Chỉ là, cô bắt đầu thấy sợ Nhậm Nam.
Cô đứng nhìn theo bóng Chu Mỹ khuất dần sau con hẻm, Nhậm Nam lại khởi động xe, xe lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Khoảng hai mươi phút sau, họ về đến nhà.
Penthouse của anh nằm tại khu đất đắt đỏ nhất thành phố, mới xây hai năm. Từng viên gạch đều là điều mà một người bình thường như Lâm Tam Tửu từng không dám mơ tới. Hiện giờ, nếu không phải vì nỗi bất an ngày càng lớn dần, cô đã nghĩ mình thật sự có thể quen với cuộc sống này.
Căn hộ chiếm toàn bộ tầng 38. Cửa thang máy vừa mở, đèn trong phòng khách cũng tự động bật lên.
“Em mua mấy lon cocacola, anh có muốn uống không?” Cô đặt túi xuống, bước về phía bếp, cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười hoàn hảo hướng về phía anh.
Nhậm Nam cũng bước tới, mỉm cười dịu dàng như mọi khi: “Được, em mua gì cũng ngon.”
Em mua gì cũng ngon?
Không biết từ lúc nào, mấy lời ngọt ngào như trong tiểu thuyết ấy bắt đầu khiến cô thấy gượng gạo, thậm chí có chút xấu hổ.
Ngoài đời… thật sự có người nói chuyện kiểu này sao?
Không biết đáp như thế nào, cô vội đưa lon cocacola cho anh, anh bật nắp, hơi gas lập tức bốc lên xèo xèo. Có vẻ muốn cô vui, anh tu một hơi hết nửa lon.
Lâm Tam Tửu trốn sau cánh cửa tủ lạnh đang mở, lưng cứng đờ, tai vểnh lên nghe ngóng.
Căn phòng lặng đi trong nửa phút.
Từng giây trôi qua, cho đến khi Nhậm Nam phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười: “Em đang tìm gì trong tủ lạnh vậy?”
Cô thấy tim mình như chùng xuống. Cô đóng cửa tủ, liếc nhìn anh như vô tình.
Không phản ứng gì.
Một lon cocacola vừa mở, đầy khí CO2, vậy mà anh uống xong vẫn không ợ nổi một cái, cứ như thứ đó tan biến trong hố đen không đáy nào đó.
“Không có gì… em chỉ tìm snack thôi.” Cô gượng cười.
Sống chung ba tháng, cô chưa từng thấy anh ợ.
Không chỉ vậy, ho, hắt xì, xì hơi, đổ mồ hôi… những chuyện bình thường ai cũng gặp, cô chưa từng thấy anh làm.
Nghĩ kỹ lại, cô thậm chí không chắc mình từng thấy anh vào nhà vệ sinh.
“Vừa rồi em cũng ăn chẳng được bao nhiêu, hay tối nay mình ra ngoài ăn?” Anh kéo tay cô, hôn nhẹ lên cổ.
Toàn thân cô nổi da gà: “Thôi, em lười ra ngoài… với cả mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Vậy anh nấu nhé, làm cá hồi cho em.”
Cô vội vã gật đầu.
Tay nghề nấu ăn của anh, giống như bản thân anh, hoàn hảo.
Sau khi ăn xong bữa tối do anh chuẩn bị, mặt trời bên ngoài bức tường kính đang dần lặn. Bầu trời dần tối lại, cuối cùng chuyển sang bóng tối và ánh sao.
“Đợt nắng nóng và hạn hán bất thường trên toàn cầu đã kéo dài đến ngày thứ 104…” Dọn dẹp xong, cô giả vờ chăm chú xem TV, thật ra là chỉ muốn tránh né ánh mắt của anh. “Sau khi châu Phi, Ấn Độ và Đông Nam Á xuất hiện các ca tử vong vì nắng nóng, trong nước cũng ghi nhận người chết do say nắng. Chuyên gia cảnh báo…”
Cô cảm thấy Nhậm Nam ngồi xuống bên cạnh. Sofa lún xuống.
Một cánh tay choàng qua vai cô, cô khẽ cứng người.
Dù không quay đầu, cô vẫn biết, anh không hề nhìn TV. Ánh mắt ấy luôn dừng lại trên lưng cô – không phải ánh mắt dịu dàng và trìu mến thường thấy, mà là ánh mắt trần trụi –
Giống như một con rắn đang nhìn con ếch.