Mãi đến khi Thẩm Thanh Thanh tắm xong, thay đồ ở nhà rồi đắp mặt nạ bước ra khỏi phòng tắm, Khương Kiến Nguyệt vẫn chưa nhận được hồi âm từ người bên kia.
Vì thế, cô như trút được gánh nặng, một cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng khó tả dâng lên trong lòng. Đến cả động tác thu quần áo ngoài ban công cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“May mà Ngụy Yên không có ở đây, chứ bây giờ nhìn cái bản mặt đó là mình thấy ngứa mắt liền.” Vì sợ mặt nạ trôi vào miệng, giọng nói của Thẩm Thanh Thanh có phần mơ hồ.
Đột nhiên nghe thấy cái tên đã nhiều năm chưa từng được nhắc tới, sắc mặt Khương Kiến Nguyệt rõ ràng ngơ ngẩn.
Cô ngây ra một lúc rồi mới nhớ ra người đó chính là bạn cùng phòng duy nhất của mình đời trước. Khẽ chần chừ, cô thử hỏi: “Là vì chuyện lần trước, khi cô ấy tự ý dùng đồ trang điểm của cậu mà chưa được cho phép sao?”
Nếu nhớ không lầm thì, ngay từ đầu, mối quan hệ giữa Thanh Thanh và Ngụy Yên vốn đã chẳng tốt, hình như cũng bắt đầu từ chuyện này.
Chỉ là… sau quãng thời gian năm năm bị giam cầm không thấy ánh mặt trời kia, Khương Kiến Nguyệt cũng không dám chắc trí nhớ của mình còn chính xác đến đâu.
“Không chỉ vì chuyện đó đâu.” Thẩm Thanh Thanh chẳng hề để ý đến giọng điệu cẩn trọng của Khương Kiến Nguyệt, một chân vắt lên bàn, mông ngồi trên ghế xoay của học sinh, nửa trái nửa phải mà lắc lư qua lại.
Cô tức tối như kể chuyện lạ đời: “Cô ta không biết nghe được chuyện về chú nhỏ của mình từ đâu, liền bóng gió hỏi xin cách liên lạc. Bây giờ lại còn nghe nói mình sắp tổ chức sinh nhật, liền hỏi xem có thể đến tham dự hay không. Mình lại không rõ cô ta toan tính gì chắc? Không phải là muốn nhân cơ hội bám lấy chú nhỏ của mình à?”
Tựa như vô cùng coi thường loại hành vi trơ trẽn này, Thẩm Thanh Thanh trừng mắt một cái rõ to, hoàn toàn không nhận ra tay Khương Kiến Nguyệt đang căng chặt.
Phải rồi lần đó, Thẩm Lục Di cũng đến buổi tiệc sinh nhật của Thanh Thanh.
Lần đầu tiên cô gặp hắn chính là lúc đó.
Sao cô lại có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy?
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của thiếu nữ giờ đây vì siết chặt mà chuyển sang tái xanh, mảnh vải trong tay cũng bị nắm đến nhăn nhúm, đầy nếp gấp.
Không nhận ra Khương Kiến Nguyệt có gì bất thường, Thẩm Thanh Thanh đạp nhẹ một cái, chiếc ghế trượt về phía trước, gương mặt nhỏ dán mặt nạ trong suốt áp sát đến gần cô, chu môi nói: “Mình mới không cần cô ta tới đâu, mình chỉ cần Khương Khương ở bên mình thôi!”
“……” Nhìn khuôn mặt buồn cười mà đáng yêu kia, lý do từ chối vốn đã chuẩn bị sẵn trong lòng Khương Kiến Nguyệt, bỗng dưng nghẹn lại, nuốt hết về.
“Mình sẽ ở bên cậu mà, đến lúc đó cả ngày đều bồi cậu, nhưng cậu đừng chê mình phiền đó nha.”
Khương Kiến Nguyệt cố làm giọng mình nghe tự nhiên hơn, cô vươn tay, khẽ chạm đầu ngón tay vào chóp mũi cô gái kia.
Thế nhưng, nhìn Thẩm Thanh Thanh nở nụ cười ngọt ngào với mình, lòng cô lại chẳng hề nhẹ nhõm như vẻ ngoài cố tỏ ra.
Không sao cả. Đời trước, Thẩm Lục Di cũng chỉ nán lại yến tiệc một lát rồi ra đình viện. Thế nên, chỉ cần cô luôn ở một góc khuất, hoặc đơn giản là ở mãi trong phòng Thẩm Thanh Thanh, vậy thì sẽ không chạm mặt hắn.
Đúng vậy, chính là như thế. Chỉ cần cô không bước đến bên hồ, cô và Thẩm Lục Di sẽ không có bất kỳ liên hệ nào.
Khương Kiến Nguyệt tự nói với mình như vậy.
Chỉ là…
Khương Kiến Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Thanh đang lười biếng xem lại mấy bộ web drama cũ kỹ, miệng còn khe khẽ ngân nga vài câu hát vặt, trong mắt lại dâng lên một trận chua xót.
Cô có thể tránh, nhưng cô phải làm sao mới có thể khiến Thẩm Thanh Thanh cũng tránh khỏi vận mệnh kia?
Tập đoàn Thẩm thị dần dần xuống dốc, mà Thẩm lão gia sau khi nhận nuôi Thẩm Lục Di lúc tuổi già, vì một vài nguyên do, lại không có ý định ra tay giúp đỡ. Cho nên ba mẹ Thẩm Thanh Thanh mới không màng ý nguyện của cô ấy, vội vã định ra hôn ước trong lễ thành nhân, mong giữ lấy chút ổn định cho công ty.
Nhưng người đính hôn với Thẩm Thanh Thanh, Giang Thuật Nhiên lại là một con sói đội lốt người, hắn chẳng qua là muốn đoạt lấy phần tài nguyên còn sót lại của Thẩm gia, để đối đầu với Giang Ngộ Nhiên mà thôi.
Dưới bàn tay thao túng âm thầm của hắn, cuối cùng Thẩm gia rơi vào cảnh sắp phá sản, bị hắn mua lại với giá rẻ mạt. Anh trai Thẩm Thanh Thanh vì thế mà ly hôn, cha mẹ cô ấy cũng bị hắn đưa vào tù. Mà Thẩm Thanh Thanh, người từng bị hắn từng chút từng chút cảm hóa, từng bước một rơi vào lưới tình, cuối cùng lại không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc ấy, lựa chọn dùng cái chết để kết thúc cuộc đời mình.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để hắn và Thẩm Thanh Thanh đính hôn. Dù thế nào cũng không thể.
Nhưng… cô phải làm sao để ngăn cản cuộc hôn nhân này? Ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng không thể thay đổi được số phận của mình, thì cô lại có thể làm được gì đây?
Liên hôn thương nghiệp giữa Giang gia và Thẩm gia vốn dĩ đã là chuyện đã định, vị hôn phu của Thẩm Thanh Thanh chỉ có thể là người Giang gia.
Trừ phi…
Đột nhiên, trong đầu Khương Kiến Nguyệt hiện lên gương mặt của người đàn ông ấy, ôn hòa lễ độ, lạnh nhạt mà đoan chính.
Trừ phi… người đính hôn với Thẩm Thanh Thanh, không phải là nhị thiếu gia Giang Thuật Nhiên, mà là —— đại thiếu gia của Giang gia.
“Giang Ngộ Nhiên.”
“Giang Ngộ Nhiên?” Thẩm Thanh Thanh vừa nghe Khương Khương nhắc đến cái tên cũng chẳng hề xa lạ ấy, nhất thời không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi: “Khương Khương, cậu quen biết anh ta à?”
Khương Kiến Nguyệt bị Thẩm Thanh Thanh bất ngờ hỏi một câu khiến giật mình tỉnh táo lại. Lúc này cô mới phát hiện bản thân vừa vô thức gọi tên người nam nhân thành tiếng. Cả người lập tức cứng đờ, sống lưng cũng theo bản năng thẳng tắp, chột dạ đến mức không giấu nổi.
“Không quen biết!”
Cô gần như theo phản xạ mà phủ nhận ngay, lời vừa buông ra khỏi miệng đã lập tức ý thức được, câu trả lời vội vã quyết đoán như vậy, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. Quả nhiên, Thẩm Thanh Thanh nghe xong liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy hoài nghi, nét mặt đã viết rõ ràng ba chữ: Mình không tin.
“À… cũng không thể nói là không quen biết,” Khương Kiến Nguyệt vội vàng chữa lại, giọng ấp úng giải thích: “Mình, ừm, phải nói là mình chỉ đơn phương biết đến anh ấy thôi.”
“Trước đây từng thấy video anh ấy chơi đàn piano trên mạng, chính là video Giáng Sinh ấy, không phải là video anh ấy đánh bản… bản ‘Tái duy na sau giờ ngọ’ gì đó sao? Mình còn rất thích nữa cơ.”
“Ồ, thì ra là vậy à. Không ngờ Khương Khương cậu cũng hứng thú với mấy cái này nha.” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, rốt cuộc cũng bị lời giải thích này thuyết phục, “Mình còn đang thắc mắc… làm sao cậu lại quen được Giang Ngộ Nhiên, thì ra là thấy trên mạng.”
Video đó, Thẩm Thanh Thanh cũng từng thấy qua.
Ước chừng chưa đầy một năm trước, Giang Ngộ Nhiên khi ấy còn đang du học ở Y quốc, vào đúng đêm Giáng Sinh, một mình ngồi trước cây đàn piano ngoài sân thư viện. Ai ngờ lại tình cờ bị một nữ du học sinh người Trung quay lại, rồi đăng tải lên mạng trong nước.
Đêm tuyết năm ấy, ánh đèn ngoài thư viện mờ mịt u ám, chỉ có sân thượng kia là sáng lên bởi ánh đèn vàng dịu dàng, hòa cùng ánh sáng lập lòe của cây thông Noel khổng lồ được trang trí đủ màu sắc, lung linh đối xứng.
Tiếng đàn vang vọng trong khoảng sân trống trải, nhẹ nhàng lan tỏa. Trong video, thiếu niên mặc chiếc áo khoác lông trắng dài, dáng lưng thẳng tắp như cây tùng, ngồi ngay ngắn trước chiếc đàn piano đen tuyền. Đôi tay thon dài như ngọc đặt trên phím đàn, linh hoạt mà mềm mại như đang múa.
Hắn nhắm mắt lại, làn da vốn trắng trẻo dưới ánh tuyết gió càng trở nên tái lạnh. Chiếc khăn lông cáo màu xám trắng quấn quanh khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt kia, từng bông tuyết dừng lại trên mái tóc đen nhánh, rồi khẽ đọng trên hàng mi dài, tan ra thành giọt nước, lặng lẽ lăn xuống theo đường nét chiếc cằm sắc sảo.
Trong đêm tuyết mênh mông tịch liêu ấy, hắn tựa như tinh linh lạc bước nơi trần thế, thánh khiết, cao quý đến mức không thể bị vấy bẩn dù chỉ là một tia xúc cảm tầm thường. Dường như chỉ một khắc sau thôi, hắn sẽ hóa thành làn sương tuyết, tan vào không trung, quay trở về vương quốc băng tuyết chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích hoang đường và đẹp đẽ.