Chương 8: Võ học

Từ Luyện Thể nhất trọng đến nhị trọng, ba ngày!

Từ nhị trọng đến tam trọng, mười lăm ngày!

Tốc độ tu luyện kinh người ấy, ở Diệp gia quả là chưa từng có ai đạt được.

Ngay cả Diệp Hoàng Ngọc – người từng được mệnh danh là thiên tài số một của Diệp gia – khi biết nữ nhi   lại đột phá nữa, cũng ngẩn người không biết nói gì.

Có lẽ, nữ nhi  thực sự có thiên phú tuyệt thế trong việc luyện võ... Bà chỉ có thể tự an ủi như thế.

Nhưng đã đạt đến Luyện Thể tam trọng, theo lời hứa trước đây, bà phải truyền thụ cho Diệp Lăng Nguyệt võ học cơ bản của Diệp gia.

“Võ học Đại Hạ chia làm cửu lưu. Hôm nay ta truyền cho con Băng Lôi Quyền, là một môn quyền pháp cửu lưu, cũng là bí truyền do thái tổ  Diệp gia sáng tạo. Bộ quyền pháp này thế như sấm sét, nhanh như chớp giật. Luyện đến cực hạn, có thể phát ra sáu đạo lôi quang lam sắc, đánh nát đá phá ngọc, nên mới gọi là Băng Lôi Quyền.” Diệp Hoàng Ngọc hiểu rõ nữ nhi mình đã từ lâu khao khát được học võ học chân chính.

Nhưng gia quy Diệp gia quy định, chỉ khi đạt Luyện Thể tam trọng mới được học võ học cơ bản, vì thế bà mới đợi đến hôm nay mới truyền dạy.

Cửu lưu võ học, với  Lăng Nguyệt mà nói cũng đã là quý báu rồi, nàng không để tâm đến cấp bậc mà chỉ nhớ đến lúc trước, Diệp Thanh giao thủ với nàng cũng từng dùng Băng Lôi Quyền. Khi ấy, gã chỉ có thể phát ra hai đạo lôi quang, chứng tỏ công phu chưa đến mức thuần thục.

“Ta sẽ thi triển một lần, con hãy nhìn kỹ toàn bộ chiêu thức.” Diệp Hoàng Ngọc nói đoạn, phất tay áo, hơi khom lưng, bước chân triển khai bộ pháp đặc biệt.

Diệp Lăng Nguyệt mở to mắt, không chớp lấy một lần, chăm chú theo dõi từng động tác.

Tới cuối bài quyền, sáu đạo lôi ảnh như sấm vang chớp giật, chỉ thấy không khí quanh người bà cũng méo mó theo quyền ảnh.

Dù tốc độ của mẫu thân không nhanh, nhưng khi đánh xong, Diệp Lăng Nguyệt chỉ nhớ được một nửa.

Diệp Hoàng Ngọc nhẫn nại, thi triển lại lần nữa. Lần này,  Lăng Nguyệt cuối cùng cũng ghi nhớ trọn bộ.

“Băng Lôi Quyềntuy là cửu lưu, nhưng nếu luyện đến mức phát ra sáu đạo lôi ảnh, có thể phá đá nứt ngọc. Con nay mới nhập môn, chỉ cần nhớ hết chiêu thức là...” Lời còn chưa dứt...

Chỉ thấy Diệp Lăng Nguyệt bước ra, mắt sáng như sao, chậm rãi đánh ra từng thức một, tới cuối cùng, khi tung quyền...

“Vù!” Một đạo lam ảnh lóe Lên  từ nắm đấm nàng.

Dù chỉ lóe Lên  trong một nhịp thở, nhưng rõ ràng là Băng Lôi Quyềnchân chính!

“Chỉ có một đạo thôi à...” Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi, vẻ không hài lòng với bản thân.

Ngay cả Diệp Thanh còn đánh được hai đạo, còn nàng lại chỉ có một...

Diệp Hoàng Ngọc ngẩn người.

Lần đầu luyện đã xuất hiện lôi quang... Sau khi nữ nhi trở nên thông minh, bà cảm thấy bản thân hết lần này tới lần khác bị bất ngờ.

“Dục tốc bất đạt, luyện thêm vài lần sẽ có tiến triển.” Bà bật cười khổ, vừa khuyên nhủ, vừa tiếp tục hướng dẫn.

Hai mẫu tử một người đánh, một người chỉ điểm, luyện đến tận trời tối.

Tận khi trong bóng đêm, xuất hiện thêm đạo lôi quang thứ hai, cả hai mới cười nói trở về.

Ở một góc xa, Diệp Cô lặng lẽ nhìn theo bóng họ, sắc mặt trầm ngâm.

Bầu trời phương xa vừa lóe Lên  một vệt ánh sáng nhạt như cá trắng.

Bên ngoài Bắc Trang, bóng người lướt qua.

Chợt nghe một luồng gió lạnh sắc bén, trong ánh bình minh,  bốn đạo sấm ảnh xanh vụt qua, ào ào như chớp, rơi xuống thân cây cổ thụ, khiến thân cây ngay lập tức cháy đen.

"Cuối cùng cũng đã xuất ra bốn đạo sấm ảnh, nhưng còn cách sáu đạo sấm ảnh một quãng khá xa," Diệp Lăng Nguyệt lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói.

Sau vài ngày rèn luyện, cuối cùng nàng đã đạt được chút thành tựu trong công phu Băng Lôi Quyền.

Khi mặt trời Lên  cao, Diệp Ngân Sương lại đến tìm Diệp Lăng Nguyệt, cùng nhau đến Võ Đường như mọi ngày.

" Lăng Nguyệt, da ngươi thật đẹp, chúng ta cùng nhau luyện võ dưới ánh mặt trời, sao ngươi không bị rám da chút nào vậy?" Diệp Ngân Sương nhìn nàng, không khỏi ghen tị với làn da ngày càng mịn màng của Diệp Lăng Nguyệt.

Năm nay, Diệp Ngân Sương cũng đã mười lăm tuổi, nữ nhi đến tuổi này thường hay chú trọng đến vẻ ngoài.

Tướng mạo nàng không tệ, nhưng vì luyện võ từ nhỏ dưới ánh mặt trời, làn da nàng ngày càng sạm đen, giống như than đen, vì thế không ít lần nàng bị các huynh đệ tỷ muội trong Diệp gia cười chê.

"Ta thường dùng một loại thảo dược tắm, có lẽ nhờ vậy mà da dẻ ta được như vậy. Nếu ngươi thích, có thể mang về thử xem." Diệp Lăng Nguyệt mỉm cười nói, nàng không keo kiệt, Diệp Ngân Sương đối xử với nàng rất tốt.

Diệp Ngân Sương vui vẻ nhận lấy.

Hai người cùng bước đến Võ Đường, nhưng khi mới đến cửa, họ đã thấy Diệp Thanh dẫn theo vài người, đang đứng chắn ngang.

"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám đến Võ Đường?" Diệp Thanh, sau khi bị Diệp Hoàng Ngọc đánh gãy hai tay, phải dưỡng thương suốt nửa tháng.

Vừa mới bình phục, hắn lập tức trở lại Võ Đường tính sổ với Diệp Lăng Nguyệt.

" Lăng Nguyệt tỷ là nữ nhi của tam cô, nàng cũng họ Diệp, sao không thể đến Võ Đường?" Diệp Ngân Sương tức giận, chống tay vào hông, lộ rõ thái độ cương quyết.

"Chỉ là một đứa con hoang bị Hồng phủ đuổi đi, đâu xứng là người Diệp gia?" Diệp Thanh cười lạnh.

"Diệp Thanh, ngươi không biết xấu hổ sao?" Diệp Ngân Sương vốn đã coi Diệp Lăng Nguyệt như bạn bè, nàng thẳng thắn, vừa nghe những lời của Diệp Thanh, tức giận, lao tới phía hắn.

Lúc này, trên cơ thể nàng, một lớp ánh đồng như bao phủ, chính là dấu hiệu của việc đột phá luyện thể tam trọng.

Diệp Thanh không vội vã, chỉ thấy hắn cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên xương cốt rung Lên , lưng phát ra tiếng xương vỡ, hai cánh tay như gậy sắt, lao thẳng về phía Diệp Ngân Sương.

Hai cánh tay cứng như thép, chính là dấu hiệu của luyện thể tứ trọng.

Chẳng trách Diệp Thanh lại tự tin đến vậy, nguyên lai hắn dưỡng thương nửa tháng, Diệp Hoàng Thành đã cho hắn dùng không ít linh dược, khiến hắn đột phá từ luyện thể tam trọng Lên  luyện thể tứ trọng.

"Luyện thể tứ trọng!"

Luyện thể tứ trọng, sức mạnh của Diệp Thanh rõ ràng áp đảo Diệp Ngân Sương.

Diệp Ngân Sương nhận thấy tình hình không ổn, nhưng muốn rút lui đã không kịp.

Ngay khi Diệp Thanh lao tới, hai đạo  sấm ảnh màu xanh đã vượt qua Diệp Ngân Sương, đánh thẳng vào Diệp Thanh.

"Băng Lôi Quyền!"

Hai đạo sấm ảnh như đạo chớp xẹt qua, tạo ra một lực lượng mạnh mẽ, khiến tay Diệp Thanh tê dại, phải lùi lại mấy bước.

Diệp Thanh, vốn đang ở thế thượng phong, đột nhiên gặp phải biến cố, mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía hai đạo sấm ảnh.

Hắn nhìn kỹ, thì ra người ra đòn chính là Diệp Lăng Nguyệt.

"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi dám lén học võ công Diệp gia, ta sẽ lập tức báo với gia gia!" Cánh tay Diệp Thanh đã bị Băng Lôi Quyềnlàm cháy đen.

Hắn không giận mà ngược lại còn vui mừng, bởi theo gia quy Diệp gia, chỉ có luyện thể tam trọng mới được phép luyện võ công cơ bản. Diệp Lăng Nguyệt vào Võ Đường chưa đầy một tháng, nàng chỉ mới luyện thể nhất trọng, nhưng đã có thể sử dụng Băng Lôi Quyền. Không cần nói, chắc chắn là Diệp Hoàng Ngọc đã lén truyền dạy cho nàng.

Lần này hắn nhất định phải đuổi mẫu tử nàng ra khỏi Diệp gia.

"Diệp Thanh, ngươi chỉ biết đi mách lẻo với gia gia, ngươi còn biết làm gì nữa? Băng Lôi Quyềnlà mẫu thân ta công khai truyền dạy cho ta, không hề vi phạm gia quy." Diệp Lăng Nguyệt lạnh lùng nói.

"Ngươi nói dối! Trừ phi ngươi đã đột phá luyện thể tam trọng, nếu không sao có thể học Băng Lôi Quyền?" Diệp Thanh giận dữ nói.

"Ngươi có thể đột phá luyện thể tứ trọng, sao ta không thể đột phá luyện thể tam trọng?" Diệp Lăng Nguyệt cười nhạt, ánh mắt nhìn Diệp Thanh như nhìn một kẻ ngốc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play