“Tửu lâu Túy Tiên Cư của Đại Hạ là do ta và vài người bạn ở Đế Đô cùng mở. Nếu muội thật sự có thể ủ được loại Hầu Tửu trăm năm đó, ta có thể bàn với mấy người bọn họ để nhập loại rượu đó về.” – Lam Thải Nhi vỗ ngực, dáng vẻ như mọi chuyện đã có nàng lo.
Lam Thải Nhi nói chuyện một cách rất tùy ý, nhưng có thể trở thành bằng hữu của một Quận chúa, sao có thể là người bình thường?
Diệp Lăng Nguyệt cũng không hỏi nhiều, cùng Lam Thải Nhi cười nói rời khỏi phủ Thái thú.
Trên xe ngựa, Diệp Lăng Nguyệt như sực nhớ ra điều gì, khẽ cúi đầu, thấp giọng hỏi:
“Lam tỷ, muội thấy chân tay bá phụ có vẻ không tiện lắm?”
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt sắc bén, nàng đã để ý thấy khi Lam Thái thú đi lại có chút không linh hoạt. Tuy chỉ là chút ít, nhưng đối với một cao thủ, thì như vậy chẳng khác nào bị chặt mất đôi cánh.
“Lăng Nguyệt, chúng ta đều là người một nhà, tỷ nói thật với muội vậy. Phụ thân ta năm đó theo Võ Hầu chinh chiến, có lần giữa đường bị phục kích, trúng tà thuật của phương sĩ phe địch, trong người để lại di chứng, đến cả phương sĩ của Đế Đô cũng không có cách gì.” – Lam Thải Nhi nói xong, nét mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play