Thuyền hoa theo dòng nước xuôi về phía trước, Phượng Sân cũng quay trở lại khoang thuyền. Trong khoang, lão giả áo vàng cùng đám tùy tùng đã đứng chờ từ sớm.
“Lũ súc sinh khốn nạn, hôm nay công tử rơi xuống nước, những kẻ trực ban các ngươi trốn đâu cả rồi hả?!” Lão giả áo vàng râu bạc rung rung, sắc mặt giận dữ, giọng nói lạnh băng.
Nếu chẳng phải hôm nay tình cờ gặp được quý nhân ra tay cứu giúp, thì e rằng tiểu công tử Phượng Sân đã phải bỏ mạng dưới nước lạnh.
“Thỉnh công tử giáng tội.” Đám người mặc trang phục tùy tùng đồng loạt quỳ xuống, đầu gối chạm sàn phát ra một tiếng “phịch” vang vọng, động tác chỉnh tề, như thể là một đội quân huấn luyện nghiêm khắc.
Bọn họ đều hiểu rõ, nếu hôm nay không may mà Phượng công tử mất mạng, trở về Bắc Thanh tất sẽ khiến Thanh Đế nổi giận lôi đình, đến lúc đó, e rằng cả Phượng phủ gia cũng khó thoát khỏi kiếp diệt môn, tru di tam tộc.
“Thưa tiên sinh, chuyện này… cũng không thể trách họ được, e là chỉ là một phen sơ suất mà thôi.” Phượng Sân vẫn giữ gương mặt ôn hòa, giọng điệu nhẫn nhịn.
Đám người còn đang đứng phía sau liếc nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm. Quả như lời đồn, Phượng công tử nhân từ, dù gặp chuyện lớn cũng vẫn nương tay với thuộc hạ — chẳng trách thiên hạ đều gọi hắn là “kẻ bất tài hiền lành”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play