"Thứ hai, là trưa hôm qua, có đồng chí đánh nhau trong viện, bình thường cãi nhau thì cũng thôi đi nhưng mà, thế mà lại còn dùng đến dao phay! Trời ơi, thế mà còn ném thẳng lên trời, đây là hành vi gì thế? Quá nguy hiểm." Ông lão họ Ngụy nhìn thẳng về phía Lục Nguyên và Trình Thái Lệ, ý ám chỉ rất rõ ràng: “Tên, tôi không nêu ra, hy vọng hai đồng chí kia tự kiểm điểm lại, đừng làm những chuyện hồ đồ như thế nữa.”
Lục Nguyên ngượng ngùng sờ mũi, cúi đầu không nói gì, còn Trình Thái Lệ bên cạnh anh ấy thì đứng phắt dậy: “Ông Ngụy, ông không nêu ra thì mọi người cũng biết là chúng tôi rồi, được, tôi xin lỗi mọi người, hôm qua là chúng tôi không đúng, đặc biệt là tôi, không nên nhất thời xúc động ném dao phay. Tôi cũng chỉ muốn hù dọa thôi...”
“Trình Thái Lệ, cô dọa cái gì chứ, rõ ràng là muốn chém người! Đáng sợ quá.”
“Được rồi, được rồi, cô Trình không phải đã biết sai rồi sao, còn anh Lục nữa, khuyên bảo vợ mình nhiều vào.”
“Đó là chuyện của anh Lục sao? Chính cô Trình làm sai.”
“Còn không phải là anh Lục chọc tức người ta, không thì sao lại cầm đến dao phay?”
Lương Bảo Trân nghe mọi người trong viện nói qua nói lại, không chen được vào lời nào, may mà Tiểu Nhã bên cạnh giúp giải thích.
"Chị dâu, vừa rồi người nói là chú Ngô, ở phòng phía đông; người nói bên kia là dì La, ở phòng phía tây." Giọng nói của Hứa Thịnh Nhã vốn đã nhỏ, cộng thêm hiện trường ồn ào, chỉ có Lương Bảo Trân nghe thấy lời cô ấy nói.
“Thế sao đang khuyên can mà hai người họ lại cãi nhau?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play